Khi ta lấy lại tinh thần, thì Trần Tuần đã bị Hộ vệ không chế.
Mặt hắn bị ấn xuống bùn, hắn cũng không quan tâm mà cười rộ lên:
“Được, được, được!”
“Tuy không giet được Công chúa, nhưng có Tạ thị công tử đi cùng cũng xem như đáng giá!”
Ý hắn là gì?
Vừa rồi Tạ Ngọc bảo vệ ta trong lồng ngực, nhưng cánh tay đã bị mũi tên đâm trúng.
Hay là… trong mũi tên có độc?
Ta vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy môi Tạ Ngọc chuyển thành màu đen, trên trán cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Khuôn mặt hắn đầy đau đớn nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với ta:
“Thanh Nguyệt, đừng sợ……”
Lời còn chưa dứt, hắn đã nhắm mắt lại, ngất đi.
18.
Tạ Ngọc may mắn được cứu sống.
Hắn không bị thương quá nặng, Hứa Triều Nhan đã kịp thời ra tay điều chế thuốc giải để cứu hắn.
Ta cùng hắn áp giải Trần Tuần về Kinh.
Hắn bị kết án với hơn ba mươi tội danh, phu hoàng hạ lệnh treo co hắn, khi hành hình yêu cầu tất cả bá quan văn võ trong triều đến xem, coi như răn đe.
Phụ hoàng rất hài lòng với biểu hiện của ta, hỏi ta muốn ban thưởng cái gì.
Ta nói muốn mua một biệt viện ở phương Nam.
Không cần quá tráng lệ huy hoàng, miễn là nó vĩnh viễn thuộc về ta là được.
Ngày đó ta khăng khăng lưu lại Thanh Châu, vì bá tánh cũng là vì chính ta.
Trời xanh đã cho ta sống lại một đời, ta làm sao cam tâm bị nhốt trong bốn bức tường đến hết cả đời.
Ta muốn thoát khỏi Hoàng thành, đi xem thế giới rộng lớn.
Phụ hoàng nghe hiểu ý ta, vuốt chòm râu mà cười to:
“Công lao to lớn như vậy, một căn biệt viện sao mà đủ?”
Ông sách phong cho ta là Ninh Định Công chúa, phong ấp Huy thành.
Ta cực kỳ vui mừng.
Huy thành là nơi phồn hoa nhất Giang Nam, không nghĩ rằng phụ hoàng sẽ ban cho ta một nơi tốt như vậy làm đất phong.
Sau khi rời cung, ta liền kiểm kê tài sản của phủ Công chúa.
Một tháng sau, ta dẫn theo Nhẫn Đông cô cô cùng nhau đi Huy thành.
Xe ngựa vừa mới ra khỏi cửa thành không lâu, liền có ngựa giục tới, cản bước ta đi.
Ta xốc màn che lên đập vào mắt là một ánh mắt lạnh lẽo thấu xương.
Tạ Ngọc mặc một bộ y phục màu trắng đang đứng phía trước, khuôn mặt gầy gò trắng bệch đến đáng sợ.
“Tạ đại nhân cố ý đến tiễn ta?”
Sau khi xử án Trần Tuần xong, Tạ Ngọc cũng đổ bệnh.
Phụ hoàng biết được hắn vì cứu ta mà bị thương, có ý phái Thái y đến chẩn trị, dặn dò hắn cố gắng tĩnh dưỡng.
Tạ Ngọc cố chấp mà nhìn ta, hỏi một đằng nhưng hắn trả lời một nẻo: “Trong mấy ngày bệnh nặng, thần có mơ một giấc mộng. Những gì xảy ra trong mộng khiến thần tâm loạn như ma, xin Công chúa giải thích giúp thần.”
Hắn ngửa đầu, giọng nói run run: “Trong mộng có người yêu ta đến tận xương tủy, nàng vì biết ta thích tranh vẽ, nàng tốn rất nhiều công sức để tìm tranh đẹp cho ta…”
Nói lên mộng xưa chuyện cũ, ánh mắt hắn càng thêm dịu dàng.
Ta không muốn dây dưa với hắn, hỏi: “Vậy trong mộng ngươi có thấy những bức tranh nàng ấy tặng cho ngươi, ngươi đã để ở chỗ nào không?”
Tạ Ngọc ngẩn ra, sắc mặt lập tức mơ hồ.
Thấy hắn không nói một lời, ta liền cười khẽ, thay hắn trả lời:
“Ngươi đã đốt đi.”
Kiếp trước, sau khi Thôi Uyển Âm bị đưa vào Am ni cô, ta có ý muốn giảng hòa mối quan hệ cùng Tạ Ngọc, hao hết tâm tư mà đi tìm danh họa, làm quà tặng sinh thần cho hắn.
Mà hắn chưa từng xem một lần nào, liền ném thẳng vào trong chậu lửa, ý chán ghét: “Đồ vật quý như vậy, để trong tay ngươi, cũng thành dơ bẩn.”
Tạ Ngọc đột nhiên nhìn ta, ánh mắt không thể tin được:
“Vì sao nàng biết được chuyện trong mộng của ta, nàng…. hai ta… cùng thấy một giấc mộng?”
“Cũng không phải.”
Ta bình tĩnh mà nhìn hắn: “Cái ngươi nằm mộng là kiếp trước của ta và ngươi, mọi chuyện trong mộng chính xác đều đã từng xảy ra.”
Thông tuệ như hắn, chắc chắn sẽ hiểu ý ta muốn nói gì.
Vận mệnh đã trêu đùa với hắn.
Kiếp này, người mà hắn liều mạng níu giữ, cũng là người mà kiếp trước hắn khinh thường nhất, chán ghét nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/minh-nguy-t-b-t-kh-truy&chuong=14]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận