Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MINH NGUYỆT BẤT KHẢ TRUY

Chương 15

Ngày cập nhật : 2025-08-16 22:18:22
Tiếng gió lại thổi, thổi tắt chút ánh sáng le lói trong mắt Tạ Ngọc.
Hơn nửa ngày, hắn mới nghẹn ngào nói một câu: “Nàng vì sao, không nói sớm cho ta biết?”
“Tử bất ngữ quái lực loạn thần.”***
*** Một tác phẩm giống Liêu Trai chí dị, ý nữ chính là chuyện sống lại này là hoang đường, khó tin.
Ta bình tĩnh mà nhìn hắn: “Ngươi để tay lên ngực mà tự hỏi, nếu ta nói cho ngươi biết những chuyện này, ngươi sẽ tin ta sao?”
Ta Ngọc mấp máy môi, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Ta liền thay hắn nói ra:
“Ngươi sẽ không tin ta.”
“Ngươi biết rõ chuyện hôn sự này là thủ đoạn để phụ hoàng kiềm chế Thế gia, nhưng ngươi bất lực phản kháng trước Hoàng quyền chí cao vô thượng, nên đã đem oán giận trong lòng trút hết lên người ta.
“Ngươi chưa bao giờ thử tìm hiểu về ta, lại chê tình yêu của ta là đê tiện. Tạ Ngọc ngươi nông cạn như vậy làm sao có thể xứng đáng với tình yêu sâu đậm của ta?”
Tạ Ngọc lảo đảo hai bước, sắc mặt âm trầm.
Thật lâu sau hắn mới thở dài, nước mắt theo khóe mắt mà chảy xuống.
Hắn nuốt nước mắt mà hỏi ta: “Kiếp trước ta đã tổn thương nàng sâu sắc, cho nên kiếp này bất luận ta có cứu vãn thế nào, nàng cũng sẽ không quay đầu lại nhìn ta đúng không?”
Ta gật đầu, ừ một tiếng.
Kiếp này Tạ Ngọc chưa từng tổn thương ta, oán ta hay hận ta.
Nhưng những chuyện kiếp trước đã làm ta đau thấu tâm can, kiếp này ta không hận hắn đã là sự bao dung lớn nhất ta dành cho hắn.
“Tạ Ngọc yêu ngươi quá đau khổ, đời này ta muốn tự tập yêu thương chính bản thân mình.”
Đáy mắt Tạ Ngọc không che giấu được bi thương.
Hắn ngửa mặt lên trời mà cười, rồi sau đó xé một mảnh vải trên vạt áo xuống, đưa cho ta: “Nàng từng nói với ta, yêu một người sẽ không làm người đó đau lòng.”
“Nếu cùng ta ở bên nhau, nàng vĩnh viễn sẽ không được vui vẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/minh-nguy-t-b-t-kh-truy&chuong=15]

Nếu đã như vậy, sao ta còn dám giữ nàng ở bên cạnh mình.”
Đất trời mênh mông, gió thổi làm rối tóc ta, lại thổi y phục hắn bay phần phật.
Ta cười vui vẻ, nhận mảnh vải trong tay hắn.
“Tạ Ngọc, bái biệt!”
Lần này, thật sự sẽ không bao giờ gặp lại.
Hết phần - Tiêu THanh Nguyệt.
Ngoại Truyện: Tạ Ngọc
1.
Ta thích thê tử của mình, nhưng nàng lại không thích ta.
Hôn sự của ta và Tiêu Thanh Nguyệt là do Bệ hạ quyết định, vì phòng ngừa Thế gia quý tộc liên hôn mở rộng, ông đã đem chính nữ nhi của mình ban hôn cho ta.
Chỉ qua một đêm, ta từ một thiếu niên tuấn tài được mọi người ngưỡng mộ, trở thành một Phò mã của Hoàng gia không được tham chính.
Bá phụ của ta cũng vì vậy mà thức trắng đêm. Mọi người đều nói mối hôn sự này khiến ta tổn thất quá nặng nề, không được bộc lộ tài năng cũng như hoài bão của mình, còn phải sống với một ác phụ.
Đúng vậy, là một ác phụ.
Thê tử của ta Tiêu Thanh Nguyệt là nữ nhi duy nhất của Nguyên hậu đã mất sớm. Sau khi Nguyên hậu qua đời nàng được Tống quý phi đem về cung nuôi dưỡng.
Tống quý phi coi nàng như con ruột, nàng lại nhẫn tâm đẩy nữ nhi của Tống quý phi, muội muội cùng cha khác mẹ của nàng vào trong hồ, thiếu chút nữa là hại chet muội muội.
Năm đó nàng còn chưa đến tám tuổi.
Bệ hạ biết được việc này liền nổi trận lôi đình, đem nàng lưu đày đến Bạch Vân quán ngoài thành.
Cho đến khi thành hôn với ta nàng mới được về Cung.
Sau khi định hôn được ba tháng, phụ mẫu của ta mới cố ý từ Vân Châu về Kinh. Mẫu thân thấy ta liền khóc đến mức không thở được, chỉ hận bản thân bà không nhanh tay mà chọn cho ta một mối hôn sự tốt từ sớm.
Cô nương mà ta thích từ lâu là cháu gái của mẫu thân tên Thôi Uyển Âm, khi còn bé chúng ta cũng thường ở chung với nhau, là một cô nương an tĩnh đoan trang, ta rất thích nàng.
Sau khi phụ thân từ thư phòng của bá phụ bước ra, nghe thấy tiếng mẫu thân khóc, đã nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chuyện quá khứ đừng nhắc lại, hôn sự của Ngọc nhi đã định, bà đừng nói năng không để ý mà hại thanh danh của nữ nhi Thôi gia.”
Đêm tân hôn ta bị chuốc say, chờ khi tỉnh lại, trong phòng đã không còn một bóng người, Hạ nhân nói cho ta biết Công chúa đã dậy sớm tiếp kiến phụ mẫu của ta.
Ta nhanh chóng đứng dậy đi rửa mặt, còn chưa đi tới sảnh chính, xa xa đã nghe được tiếng cười.

Bình Luận

0 Thảo luận