Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Phong Tổng, Cô Ấy Muốn Ly Hôn Lâu Rồi

Đến Lúc Tỉnh Ngộ

Ngày cập nhật : 2025-04-30 00:33:52
Khi Dung Từ đến sân bay nước A, đã hơn chín giờ tối.

Hôm nay là sinh nhật cô.

Cô mở điện thoại ra, nhận được một loạt lời chúc mừng sinh nhật — Tất cả đều đến từ đồng nghiệp và bạn bè.

Thế nhưng, phía Phong Đình Thâm lại hoàn toàn im lặng, chẳng có lấy một tin nhắn. Nụ cười trên môi Dung Từ dần nhạt đi.

Khi cô về đến biệt thự, đã hơn mười giờ tối.

Bác Lưu nhìn thấy cô, sững người một lúc:

“Phu nhân, cô… sao cô lại về rồi?”

“Đình Thâm và Tâm Tâm đâu rồi?”

“Cậu chủ vẫn chưa về, còn cô chủ thì đang chơi trong phòng.”

Dung Từ đưa hành lý cho bác Lưu, rồi lên lầu. Vừa bước vào, cô đã thấy con gái mình mặc đồ ngủ, đang ngồi chăm chú bên chiếc bàn nhỏ, không biết đang nghịch ngợm gì mà vô cùng tập trung, đến mức chẳng để ý có người bước vào phòng.

“Tâm Tâm?”

Phong Cảnh Tâm nghe thấy liền quay đầu lại, vui vẻ gọi một tiếng:

“Mẹ!”

Rồi bé lại quay về tiếp tục công việc dang dở của mình.

Dung Từ bước tới, bế con gái vào lòng. Vừa mới hôn một cái thì bé đã đẩy ra:

“Mẹ, con đang bận mà!”

Hai tháng rồi cô chưa gặp con gái, rất nhớ con, hôn bao nhiêu cũng không đủ, cũng muốn trò chuyện cùng con một chút.

Thấy bé đang rất chăm chú, cô cũng không muốn làm bé cụt hứng:

“Tâm Tâm đang làm vòng cổ bằng vỏ sò à?”

“Vâng ạ!”

Nhắc đến chuyện này, bé rõ ràng rất hào hứng:

“Còn một tuần nữa là sinh nhật dì Vũ Vũ rồi, đây là món quà sinh nhật con và ba chuẩn bị cho dì ấy đó! Mấy cái vỏ sò này là con với ba tỉ mỉ dùng dụng cụ mài cho bóng đẹp, mẹ thấy có xinh không?”

Cổ họng Dung Từ nghẹn lại, còn chưa kịp lên tiếng thì lại nghe con gái quay lưng lại, vui vẻ nói tiếp:

“Ba còn đặt làm thêm mấy món quà khác cho dì Vũ Vũ nữa, mai là—”

Lồng ngực Dung Từ siết chặt, không thể nhịn được nữa.

“Tâm Tâm… con còn nhớ hôm nay là sinh nhật của mẹ không?”

“Hả? Gì cơ?”

Phong Cảnh Tâm ngẩng lên nhìn mẹ một cái, rồi lại cúi đầu xuống ngắm chuỗi hạt trong tay, lẩm bẩm trách:

“Mẹ đừng nói chuyện với con nữa, hạt bị xáo hết thứ tự rồi…”

Dung Từ buông tay, không nói thêm gì. Cô đứng đó rất lâu, thấy con gái chẳng hề ngẩng đầu nhìn lấy một lần, mím môi lại, cuối cùng lặng lẽ rời khỏi phòng.

Bác Lưu trông thấy cô, liền nói:

“Cô Dung, lúc nãy tôi có gọi cho cậu chủ rồi. Cậu ấy nói tối nay bận việc, bảo cô nghỉ ngơi trước.”

“Vâng, tôi biết rồi.”

Dung Từ đáp một câu, nhớ lại những lời con gái vừa nói, khựng lại một chút rồi bấm gọi cho Phong Đình Thâm.

Bên kia rất lâu sau mới bắt máy, giọng nói lạnh nhạt truyền đến:

“Tôi còn bận, để mai nói nhé.”

“Đình Thâm, muộn thế này rồi, ai vậy?” - Là giọng của Lâm Vũ.

Dung Từ siết chặt điện thoại trong tay.

“Không có gì.”

Chưa kịp để Dung Từ nói gì, Phong Đình Thâm đã cúp máy.

Vợ chồng họ đã hai, ba tháng không gặp mặt.

Cô phải vất vả lắm mới sang được nước A, vậy mà anh không thèm về nhà gặp cô lấy một lần, đến cả một cuộc gọi mà cũng không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết lời…

Bao nhiêu năm kết hôn, anh đối với cô vẫn luôn như vậy. Lạnh nhạt, xa cách, thiếu kiên nhẫn.

Cô thật ra cũng đã quen rồi.

Nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ lại gọi cho anh, dịu dàng hỏi xem anh đang ở đâu, liệu có thể về nhà một chút được không.

Nhưng hôm nay, có lẽ là vì mệt mỏi quá rồi… cô bỗng chẳng còn tâm trạng để làm thế nữa.

Sáng hôm sau, sau khi thức dậy, suy nghĩ một lúc, cô vẫn quyết định gọi lại cho Phong Đình Thâm.

Giữa nước A và trong nước chênh nhau gần 17-18 tiếng đồng hồ. Ở nước A, hôm nay mới thực sự là sinh nhật của cô.

Lần này cô sang đây, ngoài việc rất muốn gặp con gái và Phong Đình Thâm, thì điều duy nhất cô mong muốn là ba người họ, có thể ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm đàng hoàng trong ngày đặc biệt này.

Đó chính là điều ước sinh nhật năm nay của cô.

Nhưng Phong Đình Thâm không nghe máy.

Một lúc lâu sau, mới gửi đến một tin nhắn:

【Có chuyện gì?】

Dung Từ trả lời:

【Buổi trưa anh có rảnh không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/phong-tong-co-y-muon-ly-hon-lau-roi&chuong=1]

Dẫn Tâm Tâm theo, ba người mình cùng ăn một bữa được chứ?】

【Biết rồi, chọn địa điểm xong thì nói tôi.】

Dung Từ:

【Được.】

Sau đó, Phong Đình Thâm hoàn toàn không còn chút tin tức gì nữa.

Anh đã không nhớ hôm nay là sinh nhật của cô.

Dung Từ tuy đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng vẫn không kìm được cảm giác hụt hẫng.

Sau khi rửa mặt xong, cô đang chuẩn bị xuống lầu thì chợt nghe thấy tiếng con gái và bác Lưu nói chuyện từ tầng dưới vọng lên.

“Phu nhân đến rồi, tiểu thư không vui à?”

“Con với ba đã hứa là ngày mai sẽ đi biển chơi với dì Vũ Vũ rồi. Bây giờ mẹ lại đến, nếu mẹ đi cùng nữa thì… tụi con sẽ thấy ngại lắm đó.”

“Với lại mẹ lúc nào cũng dữ với dì Vũ Vũ, mẹ xấu lắm—”

“Tiểu thư à, phu nhân mới là mẹ ruột của con đó. Con nói vậy sẽ làm mẹ buồn, biết không?”

“Con biết mà… nhưng con với ba đều thích dì Vũ Vũ hơn cơ. Không thể để dì ấy làm mẹ của con được sao?”

“…”

Bác Lưu nói gì tiếp theo, Dung Từ đã không còn nghe rõ nữa.

Con gái là do một tay cô chăm sóc, nuôi lớn từng ngày. Vậy mà hai năm nay, vì cha con họ thường xuyên ở bên nhau, con bé lại càng ngày càng thân thiết với Phong Đình Thâm.

Năm ngoái, khi anh sang nước A mở rộng thị trường, con gái cứ nhất quyết đòi theo cùng.

Cô không nỡ — đương nhiên là cô muốn con gái ở bên mình. Nhưng cô càng không nỡ nhìn con buồn, nên đành đồng ý.

Không ngờ lại thành ra như thế này…

Dung Từ như bị hóa đá, đứng chết lặng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, rất lâu không nhúc nhích.

Lần này cô gác lại công việc để sang nước A, là vì muốn có thêm thời gian bên con gái.

Nhưng giờ xem ra… có lẽ, cũng chẳng còn cần thiết nữa rồi.

Cô quay trở về phòng, đặt món quà sinh nhật mang từ trong nước qua vào lại trong vali.

Một lúc sau, bác Lưu gọi điện lại:

“Phu nhân, tôi đưa cô bé ra ngoài chơi một lát. Có gì thì cô cứ gọi tôi nhé.”

Dung Từ ngồi trên giường, trong lòng trống rỗng và mờ mịt.

Cô đã bỏ lại công việc, cố ý bay đến đây… nhưng cuối cùng lại chẳng có ai thực sự cần đến cô.

Sự xuất hiện của cô, đúng là một trò cười.

Rất lâu sau, cô mới ra khỏi nhà.

Cứ thế lang thang vô định giữa đất nước vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này.

Gần trưa, cô mới chợt nhớ mình đã hẹn ăn trưa với Phong Đình Thâm.

Nhưng nghĩ đến những gì nghe được vào buổi sáng, khi đang lưỡng lự không biết có nên về đón con gái đi cùng hay không, thì đột nhiên nhận được tin nhắn từ anh:

【Có việc quan trọng, bữa trưa hủy nhé.】

Dung Từ nhìn màn hình, không hề tỏ ra bất ngờ.

Vì cô… đã quen rồi.

Trong lòng Phong Đình Thâm, dù là công việc hay tụ họp bạn bè… bất cứ điều gì cũng đều quan trọng hơn người vợ này.

Những cuộc hẹn với cô, anh luôn có thể tùy ý huỷ bỏ như không.
Chưa từng nghĩ đến cảm nhận của cô.

Buồn bã ư? Có lẽ trước đây còn thấy đau lòng.

Còn bây giờ, cô đã tê dại rồi, chẳng còn cảm thấy gì nữa.

Sự hoang mang trong lòng Dung Từ càng sâu hơn.

Cô háo hức bay đến nơi này, nhưng cả từ phía chồng lẫn con gái, thứ cô nhận được chỉ là sự lạnh lùng.

Không biết từ khi nào, cô lại vô thức lái xe đến một nhà hàng mà trước kia từng cùng Phong Đình Thâm đến rất nhiều lần. Cô vừa định bước vào thì liền nhìn thấy — Phong Đình Thâm, Lâm Vũ, và cả Phong Cảnh Tâm đang ngồi trong nhà hàng.

Lâm Vũ ngồi sát cạnh con gái cô, vẻ thân thiết như thể đã là người một nhà.

Cô vừa nói chuyện với Phong Đình Thâm, vừa trêu đùa Tâm Tâm.

Cô bé vui vẻ đung đưa đôi chân nhỏ, cùng Lâm Vũ cười nói ríu rít, thậm chí còn vui vẻ ăn nốt miếng bánh mà Lâm Vũ vừa cắn dở.

Phong Đình Thâm thì mỉm cười gắp thức ăn cho hai người, ánh mắt lại luôn dừng lại trên người Lâm Vũ, như thể trong mắt anh chỉ có duy nhất một mình cô ấy.

Đó chính là “việc quan trọng” mà Phong Đình Thâm đã nói.

Và đứa bé ấy — là đứa con mà cô đã mang nặng mười tháng, gần như đánh đổi nửa mạng sống để sinh ra.

Dung Từ khẽ bật cười.

Cô đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn họ.

Một lúc lâu sau, cô mới thu lại ánh mắt, xoay người rời đi.

Trở về biệt thự, Dung Từ soạn sẵn một bản thỏa thuận ly hôn.

Anh từng là giấc mộng thời thiếu nữ của cô. Nhưng anh chưa từng thực sự nhìn thấy cô.

Nếu không vì sự cố ngoài ý muốn đêm hôm đó, cùng với áp lực từ ông cụ trong nhà, anh căn bản sẽ không lấy cô.

Trước đây, cô từng ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần cố gắng đủ nhiều, thì sẽ có một ngày, anh sẽ nhìn thấy cô.

Nhưng hiện thực đã tát cô một cú thật đau.

Gần bảy năm rồi.

Đến lúc cô phải tỉnh lại.

Cô cho bản thỏa thuận ly hôn vào phong bì, dặn bác Lưu đưa lại cho Phong Đình Thâm, rồi kéo vali ra xe.

Cô nói với tài xế:

“Đến sân bay.”

Bình Luận

0 Thảo luận