Những năm qua, Dư Mặc Huân và Dung Từ thật ra cũng rất ít gặp nhau.
Nhưng chỉ cần vài lần ngắn ngủi, anh vẫn có thể nhận ra, cô bây giờ đã khác xa một Dung Từ năm xưa từng đầy khí phách, rực rỡ tự tin.
Nghĩ đến Dung Từ của ngày trước, Dư Mặc Huân chưa bao giờ tưởng tượng được rằng, từ “tự ti” lại có một ngày xuất hiện trên người cô.
Cuộc hôn nhân giữa cô và Phong Đình Thâm, anh không biết quá rõ,
nhưng ít nhiều vẫn có nghe qua.
Anh đã lờ mờ đoán ra điều gì, nhưng không vạch trần, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt chân thành, rồi nhẹ giọng nói:
“Bị tụt lại một thời gian cũng không sao cả. Với năng lực và thiên phú của cậu, không phải ai cũng sánh được. Tiểu Từ, chỉ cần cậu vẫn còn muốn đi trên con đường này, bắt đầu lại từ bây giờ, vẫn còn kịp. Đừng quên, trong suốt sự nghiệp giảng dạy của thầy, cậu chính là học trò khiến thầy hài lòng nhất.”
Dung Từ nghe xong, khẽ cười:
“Nếu thầy nghe được lời này, chắc sẽ cười khẩy rồi bảo đó là bất đắc dĩ chọn ra kẻ cao nhất trong một đám lùn.”
Nghĩ đến người thầy năm xưa phong độ nhưng cũng vô cùng độc miệng, nụ cười trên mặt Dung Từ trở nên dịu lại:
“Tớ vừa xem tin tức, thấy thầy cũng về trường dự lễ kỷ niệm. Ông vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn ổn. Chỉ là tụi mình, đám học trò toàn làm ông mất mặt cứ ba ngày lại xuất hiện một lần, khiến ông thấy rất phiền.”
Dung Từ bật cười, trong lòng cũng không khỏi nhớ về những ngày tháng bị ép viết luận văn dưới trướng người thầy ấy.
Dư Mặc Huân nhìn cô, nghiêm túc nói:
“Quay về đi, Tiểu Từ.”
Dung Từ siết chặt tay cầm tách trà, hít sâu một hơi rồi gật đầu:
“Được.”
Từ nhỏ, cô đã bắt đầu nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo.
Đây là lĩnh vực mà cô thật sự yêu thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/phong-tong-co-y-muon-ly-hon-lau-roi&chuong=5]
Chỉ vì yêu Phong Đình Thâm, cô đã từ bỏ lý tưởng của mình suốt sáu, bảy năm trời.
Cô đã rời khỏi ngành suốt sáu, bảy năm, muốn bắt kịp lại có lẽ sẽ tốn không ít thời gian.
Nhưng cô tin, chỉ cần nỗ lực, mọi thứ… vẫn còn kịp.
Dư Mặc Huân lại hỏi:
“Khoảng khi nào thì cậu có thể quay lại?”
“Công việc hiện tại còn phải bàn giao, chắc phải đợi thêm một thời gian nữa.”
“Không sao, cũng không cần vội.”
Miễn là cô chịu quay lại, chờ thêm chút nữa thì có gì đáng kể?
Hai người trò chuyện thêm một lúc, Dư Mặc Huân nhìn đồng hồ rồi nói:
“Có người dưới quyền giới thiệu cho tớ một thiên tài thuật toán, nghe nói cậu ấy vừa mới về nước, bọn tớ hẹn gặp nhau một chút. Nếu cậu không bận, có muốn đi gặp thử không?”
Dung Từ lắc đầu:
“Người của cậu tớ cũng không quen, để lần sau đi.”
“Ừ, cũng được.”
Dư Mặc Huân vừa rời đi, Dung Từ đã nhìn thấy Phong Đình Lâm — chị gái của Phong Đình Thâm đang đi về phía mình.
Cô từng thấy chị ta xuất hiện trên bản tin, nhưng không ngờ lại gặp ngay tại đây.
Dung Từ mỉm cười chào hỏi:
“Chị Đình Lâm.”
Phong Đình Lâm không đáp, chỉ cau mày nhìn cô:
“Sao cô lại ở đây?”
“Hôm nay là lễ kỷ niệm của Đại học T, em quay về xem một chút.”
Nếu không nhắc, Phong Đình Lâm cũng đã quên mất Dung Từ từng là sinh viên tốt nghiệp từ Đại học T.
Nhưng hôm nay, ngoài giảng viên và sinh viên, những người quay lại trường hầu hết đều là cựu sinh viên danh dự được nhà trường mời đích danh.
Còn Dung Từ? Một người vô danh tiểu tốt như cô đến đây làm gì?
Thôi bỏ đi.
Miễn là cô ta không ra ngoài làm điều gì mất mặt, khiến nhà họ Phong bị chê cười, thì cô cũng chẳng muốn nói thêm làm gì.
Nghĩ vậy, Phong Đình Lâm đi thẳng vào chuyện chính:
“Tiểu Minh nói muốn ăn đồ ăn cô nấu. Lát nữa tôi bảo người đưa thằng bé đến chỗ cô và Đình Thâm.”
Tiểu Minh là con trai của Phong Đình Lâm, lớn hơn Phong Cảnh Tâm một, hai tuổi.
Vợ chồng Phong Đình Lâm bất hòa, mấy năm trước Phong Cảnh Tâm lại bận rộn với công việc, rất ít quan tâm đến con cái.
Càng lớn, Tiểu Minh càng trở nên ngang ngạnh, khó dạy bảo. Giờ cô ta muốn dạy lại thì đã quá muộn.
Biết con trai thích đồ ăn Dung Từ nấu, hai năm gần đây cứ có thời gian rảnh, cô ta liền tìm cớ đưa con đến nhà cô và Phong Đình Thâm.
Trong nhà họ Phong, ngoại trừ bà cụ, không ai thực sự coi trọng Dung Từ.
Mà trẻ con ở độ tuổi này lại rất giỏi "bắt chước người lớn".
Tuy thích món cô nấu, nhưng trong thâm tâm, Tiểu Minh vẫn xem thường người dì này, mỗi lần đến, chẳng khác nào sai bảo cô như một người giúp việc.
Trước kia, vì Phong Đình Thâm, Dung Từ vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn, chăm sóc đứa bé hết lòng, chẳng để tâm đến sự thiếu lễ phép của nó.
Nhưng giờ đây, cô và Phong Đình Thâm đều đã chuẩn bị ly hôn, cô không muốn tiếp tục ấm ức vì người đàn ông ấy nữa.
Vì vậy, Dung Từ thẳng thắn từ chối:
“Xin lỗi chị Đình Lâm, ngày mai em không rảnh.”
Giờ cô đang chuẩn bị quay lại với chuyên môn của mình.
Tương lai, cô sẽ dành toàn bộ thời gian cho sự nghiệp và những việc có ý nghĩa.
Dù là Phong Đình Thâm hay Phong Đình Lâm, sau khi ly hôn, cô sẽ chẳng còn liên quan gì đến họ nữa. Cô sẽ không tiếp tục lãng phí thời gian vì họ.
Phong Đình Lâm không ngờ Dung Từ lại dám từ chối mình.
Trước đây, vì Phong Đình Thâm, Dung Từ luôn cúi mình lấy lòng người nhà họ Phong.
Tuy hơi bất ngờ, nhưng cô ta cũng không nghĩ nhiều.
Trong mắt cô ta, Dung Từ từ chối hẳn là vì có chuyện gì thật, chứ không thể nào bỏ lỡ cơ hội “lấy lòng” cô ta được.
Tuy nhiên, sắc mặt cô ta vẫn không vui:
“Đình Thâm và Tâm Tâm đều không ở bên cạnh cô, thì cô còn bận cái gì?”
Nghe vậy, Dung Từ chỉ khẽ cười trong lòng.
Bao năm qua, cô từ bỏ bản thân, dồn hết tâm trí vào chồng và con, mọi thứ đều xoay quanh họ.
Bây giờ nhận lại một câu như vậy… đúng là chẳng oan chút nào.
Nhưng từ nay về sau, cô sẽ không như vậy nữa.
Nghĩ đến đây, Dung Từ đang định lên tiếng thì đúng lúc có vài người đi tới.
“Cô Phong!”
Rõ ràng người họ là đến tìm Phong Đình Lâm.
Ánh mắt họ nhanh chóng quét qua Dung Từ, có chút tò mò:
“Cô Phong, vị này là…?”
Phong Đình Lâm không nói Dung Từ là em dâu của mình, chỉ hờ hững đáp:
“Một người bạn.”
“À, bạn à…”
Những người này đều là nhân vật có địa vị, cũng quay về Đại học T để tham gia lễ kỷ niệm.
Thấy Phong Đình Lâm gặp người quen, họ còn tưởng là người có máu mặt nào đó.
Nhưng giờ nhìn thái độ lạnh nhạt của cô ta, họ cũng không để tâm nữa.
Ngoài một người lén liếc đôi chân trắng nõn, thon dài của Dung Từ, những người khác đều chẳng thèm liếc nhìn thêm lần nào.
Họ vây quanh Phong Đình Lâm, nhanh chóng rời đi.
Việc Phong Đình Lâm không thừa nhận mối quan hệ em dâu trước mặt người ngoài, nếu là trước đây, có lẽ sẽ khiến Dung Từ buồn lòng.
Nhưng giờ, cô đã không còn để ý nữa.
Chờ khi Phong Đình Lâm đi khỏi, Dung Từ cũng cầm túi xách, xoay người rời đi.
Tối hôm đó, hơn 10 giờ, chuyến bay của Phong Đình Thâm và Phong Cảnh Tâm hạ cánh đúng giờ.
Khi họ về đến nhà, trời đã gần sáng.
Phong Cảnh Tâm ngủ gật ngay trên đường về.
Phong Đình Thâm bế con gái lên lầu, lúc đi ngang qua phòng ngủ chính thì phát hiện cửa mở nhưng bên trong tối om.
Anh đặt con về giường xong, quay lại phòng ngủ, bật đèn mờ. Ánh mắt lướt qua giường, trống trơn.
Dung Từ không có ở đó.
Đúng lúc này, quản gia mang hành lý lên lầu. Phong Đình Thâm nới lỏng cà vạt, hỏi:
“Cô ấy đâu rồi?”
Quản gia vội đáp:
“Phu nhân đi công tác rồi ạ.”
Nửa tháng trước, lúc Dung Từ thu dọn hành lý ra khỏi nhà, ông tình cờ không có mặt.
Nghe mấy người giúp việc trong biệt thự kể lại thì cô xách theo hành lý rời đi, chắc là đi công tác.
Nói cũng lạ, trước đây Dung Từ rất ít khi ra ngoài công tác, dù có đi thì cũng chỉ vắng chừng hai, ba ngày là cùng. Lần này đã nửa tháng trôi qua, Dung Từ vẫn chưa quay về.
Phong Đình Thâm chỉ khẽ “Ừ” một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận