Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Phong Tổng, Cô Ấy Muốn Ly Hôn Lâu Rồi

Không Còn Cần Thiết

Ngày cập nhật : 2025-04-30 12:59:06
Người đi cùng Kỷ Dục Minh hỏi:

“Làm sao vậy?”

“Như thể vừa thấy người quen.”

Tất cả bọn họ đều lớn lên cùng Phong Đình Thâm, cũng biết Dung Từ từng yêu anh sâu đậm.

Phải nói thật, Dung Từ rất xinh, nhưng kiểu đẹp yên tĩnh, nhẹ nhàng, không có điểm nhấn nổi bật, không phải mẫu người mà Phong Đình Thâm thích.

Phong Đình Thâm vốn luôn giữ khoảng cách với cô, bọn họ cũng không để cô vào mắt. Gặp cô vài lần, họ cũng chẳng buồn chào hỏi.

Thật ra, hình ảnh cô trong trí nhớ họ đã mờ nhạt từ lâu, lần này cũng không chắc mình có nhận nhầm người hay không.

Nhưng dù đúng là cô, cũng chẳng có gì đáng để bận tâm. Anh ta không nói thêm gì, quay lại phòng bao.



Dung Từ không để ý thấy Kỷ Dục Minh.

Sau khi rời khỏi khách sạn, cô đưa Tử Lan về nhà, đêm đó cũng ở lại để chăm sóc bạn.

Sáng hôm sau, khi Tử Lan tỉnh lại và thấy Dung Từ vẫn ở bên mình, cô cảm động ôm lấy bạn mình:

“Tối qua vất vả cho cậu rồi, để hôm khác mình mời cậu ăn một bữa nhé!”

Dung Từ đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, xoa nhẹ đầu cô:

“Dậy rửa mặt đi, đồ ăn nguội mất.”

Tử Lan ôm eo cô, làm nũng:

“Dung Từ mềm mại thơm thơm thế này, ôm thích thật đó~”

Dung Từ: “…”

Sau khi rửa mặt xong, Tử Lan nhìn bàn ăn ngập tràn hương thơm, cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Cô thật lòng nghĩ rằng ai lấy được Dung Từ chắc chắn là nhặt được báu vật.

Nhưng nghĩ đến cuộc hôn nhân giữa cô và Phong Đình Thâm, sợ Dung Từ chạnh lòng nên cô không nói ra.

Trong lúc vừa ăn vừa lướt điện thoại, sắc mặt Tử Lan bỗng thay đổi, ngẩng đầu hỏi:

“Phong Đình Thâm về nước rồi à?”

“Ừ.” – Dung Từ đáp.

Tử Lan đưa điện thoại cho cô xem.

Là bài đăng trên trang cá nhân của Kỷ Dục Minh, bạn thân của Phong Đình Thâm. Bài viết là loạt ảnh họ chụp tối qua khi đi ăn mừng sinh nhật Lâm Vũ.

Mặc dù chú thích là: "Chúc mỹ nhân sinh nhật vui vẻ", nhưng trong 9 bức ảnh thì có đến 4–5 bức là ảnh đôi của Lâm Vũ và Phong Đình Thâm.

Đặc biệt là tấm cắt bánh kem, hai người nắm chung một con dao pha lê, cùng nhau cắt bánh.

Về phần con gái họ, Phong Cảnh Tâm, từ đầu đến cuối không hề xuất hiện trong ảnh, có lẽ vì sợ bị bên nhà tổ của Phong gia biết chuyện.

Dù sao, cụ bà nhà họ Phong và bà ngoại của Dung Từ là bạn thân.
Vì ân oán đời trước giữa mẹ của Lâm Vũ và mẹ cô, bà cụ từ lâu đã không ưa Lâm Vũ.

Nếu biết Phong Đình Thâm để mặc con gái thân thiết với Lâm Vũ, chắc chắn bà sẽ tức giận lắm.

Chỉ cần nhìn ảnh thôi, người ngoài cũng có thể lầm tưởng Phong Đình Thâm và Lâm Vũ là một đôi công khai danh chính ngôn thuận.

Và rõ ràng, bữa tiệc tối qua là sinh nhật mà anh ta chuẩn bị riêng cho Lâm Vũ.

Dung Từ nhớ đến sự lạnh nhạt và lãng quên mà cô nhận được vào chính ngày sinh nhật mình cách đây nửa tháng, khẽ dời mắt đi.

Tử Lan lo lắng nhìn cô:

“Dung Từ…”

“Không sao, chuyện giữa họ không còn liên quan đến mình nữa.”

Cô trả lại điện thoại :“Mình đã đề nghị ly hôn rồi.”

“Cái gì?!”

Tử Lan kinh ngạc tột độ:

“Cậu… cậu là người chủ động sao?!”

“Ừ.”

Trước đây Tử Lan không ghét Phong Đình Thâm. Thậm chí từng ngưỡng mộ và thầm thích anh ta. Không phải không có lý do, vì anh quá xuất sắc.

Dung Từ đã là thiên tài, 18 tuổi chưa đầy đã tốt nghiệp top 1 đại học cả nước, rồi lập công ty, có bằng sáng chế đã là một kỳ tích.

Thế mà Phong Đình Thâm còn khủng khiếp hơn, 13 tuổi tốt nghiệp đại học, chưa đầy 20 đã thành lập nhiều công ty, tất cả đều lên sàn chứng khoán.

Công ty anh trải rộng từ công nghệ, y tế, giải trí đến du lịch. Vừa quản công ty riêng, vừa tiếp nhận Phong thị, nhanh chóng đưa tập đoàn lên tầm cao mới.

Giới kinh doanh ai nhắc đến anh cũng giơ ngón cái.

Ngoại hình còn đẹp trai khỏi bàn.

Vì vậy, Dung Từ yêu anh sâu đậm. Với Tử Lan mà nói, không có gì khó hiểu.

Nhưng sự vô tình của anh với người mình không yêu, đúng là tuyệt tình đến rợn người.

Nghĩ đến những năm qua anh không hề hiểu Dung Từ, còn không ngừng giẫm đạp tấm chân tình của cô, Tử Lan đã hoàn toàn mất cảm tình với anh.

Tình cảm mà Dung Từ dành cho Phong Đình Thâm, cô đều thấy rõ. Cô từng khuyên bạn ly hôn nhiều lần, nhưng lần nào Dung Từ cũng chỉ lặng lẽ lắc đầu.

Thế nên giờ nghe tin cô chủ động đề nghị ly hôn, đúng là điều cô chưa từng ngờ tới.

Tử Lan bỏ cả bữa sáng, lo lắng hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Một người yêu sâu đậm đến thế, sao có thể buông tay dễ dàng nếu không có chuyện gì quá lớn?

Dung Từ suy nghĩ một lát, rồi nhẹ giọng:

“Cũng chẳng có chuyện gì lớn… có lẽ là thất vọng tích tụ quá lâu, đến lúc mệt rồi, thì muốn buông thôi.”

Tử Lan hiểu tính bạn, một khi đã quyết, cho dù chưa thể hoàn toàn dứt tình, thì cũng sẽ không quay đầu.

Cô ấy… thật sự đã buông.

Tử Lan ôm chặt lấy cô:

“Không sao cả, ly hôn rồi cũng là điều tốt.”

“Ừ.”



Sau bữa sáng, Dung Từ rời khỏi nhà bạn, đến công ty.

Trước khi dọn ra ngoài, dù cô và Phong Đình Thâm cùng đi làm ở một nơi, nhưng lúc nào cũng tránh giờ nhau, chưa từng cùng đi làm. Anh ta cảnh giác, giữ khoảng cách, có khi cả tháng không chạm mặt lấy một lần.

Vậy mà từ khi cô dọn ra ngoài lại liên tục chạm mặt.

Hôm nay, Phong Đình Thâm vẫn anh tuấn, điềm đạm như mọi khi. Chỉ có điều, mỗi lần nhìn thấy cô, nét lạnh lùng trên gương mặt càng rõ ràng hơn.

Giống như hôm qua, anh chỉ liếc nhìn một cái, rồi dời mắt đi.

Dung Từ cụp mắt, nhẹ nhàng chào một tiếng “Tổng giám đốc Phong”, đợi anh đi khỏi rồi mới vào công ty.

Cô không quan tâm hôm nay Lâm Vũ có đến hay không. Cô chỉ tập trung vào công việc của mình.

Đến trưa, bà ngoại gọi cho cô:

“Tiểu Từ à, bên thành phố X gửi về một con cừu. Giờ trời đang lạnh, tối về ăn bữa tiệc cừu nhé, bà kêu người chuẩn bị rồi.”

Nghe giọng bà dịu dàng, lòng cô bỗng ấm áp:

“Vâng ạ, tan làm con về liền.”

Ngoài cuộc chạm mặt buổi sáng, cả ngày hôm đó cô không còn gặp lại Phong Đình Thâm.

Tan làm, khi đang thu dọn đồ, Trình Nguyên đưa cho cô một tập tài liệu nói cần xử lý gấp.

Dung Từ nhìn lướt qua, biết rõ nó không hề gấp như lời nói.

Trước kia, cô sẽ mỉm cười nhận việc và hứa làm sớm vì không muốn bị cho là đặc cách.

Nhưng hôm nay… cô không muốn cố gắng hoàn hảo nữa. Nhất là khi liên quan đến Phong Đình Thâm.

Cô đã mệt rồi.

Giờ đây, cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà ăn tối với bà ngoại. Không muốn tăng ca nữa.

Trước đây, cô từng cố gắng xây dựng mối quan hệ với các thư ký thân tín của anh ta.

Nhưng bây giờ… không còn cần thiết nữa.

Hơn nữa, chính Trình Nguyên hôm qua không phân rõ trắng đen, chỉ trích cô vô cớ, cô không rộng lượng đến mức vờ như chưa từng có chuyện gì.

Cô nhìn anh ta, giọng lạnh nhạt:

“Tôi không làm việc này lúc này đâu. Tôi tan làm rồi.”

Bình Luận

0 Thảo luận