Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Phong Tổng, Cô Ấy Muốn Ly Hôn Lâu Rồi

Về Nước Cùng Nhau

Ngày cập nhật : 2025-04-30 12:49:47
Hai đồng nghiệp cạnh Dung Từ vừa len lén liếc nhìn Lâm Vũ, vừa vội lùi hai bước nép vào tường.

Lâm Vũ cũng nhìn thấy Dung Từ.

Nhưng ngay sau đó lại thản nhiên dời mắt đi, rõ ràng không hề để cô vào mắt, rồi trong sự vây quanh của mấy vị lãnh đạo, bước vào thang máy.

Khi cửa thang máy khép lại, hai đồng nghiệp của Dung Từ mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lập tức lại hào hứng tám chuyện:

“Vừa nãy chắc chắn là bạn gái của tổng giám đốc nhỉ? Trời ơi, đẹp quá đi mất, cả người toàn hàng hiệu, chắc mắc lắm ấy nhỉ? Không hổ là tiểu thư nhà giàu, thần thái tự tin mà cao quý, nhìn là thấy khác hẳn với người thường như tụi mình rồi!”

“Chứ gì nữa!”

Rồi họ lại nhỏ giọng hỏi Dung Từ:

“Dung Từ, cậu thấy sao?”

Dung Từ cụp mắt, giọng nhạt nhẽo:

“Ừ, đúng thế.”

Lâm Vũ… thực ra là con riêng của cha cô.

Nói "con riêng" có lẽ chưa hẳn chính xác.

Năm Dung Từ tám tuổi, cha cô vì không muốn để Lâm Vũ và mẹ cô ta chịu thiệt thòi, đã kiên quyết ly hôn với mẹ cô để cưới mẹ của Lâm Vũ.

Sau ly hôn, mẹ cô vì cú sốc mà trở nên thần trí thất thường. Cô thì theo bà ngoại và cậu ruột mà sống qua ngày.

Nhiều năm qua, công việc làm ăn của cậu ngày càng xuống dốc,
còn nhà họ Lâm thì càng lúc càng phát đạt.

Nghe nói để bù đắp cho tuổi thơ thiếu thốn của Lâm Vũ, cha cô dốc hết sức lo liệu cho cô ta, dồn tiền của và tâm huyết để bồi dưỡng.

Lâm Vũ cũng không phụ lòng, trở thành người ưu tú trong mắt mọi người.

Từ một cô con gái ngoài giá thú, Lâm Vũ đã trở thành thiên kim danh chính ngôn thuận của nhà họ Lâm.

Làm tiểu thư mười mấy năm, khí chất tiểu thư hào môn của cô ta giờ còn lấn át cả Dung Từ, người từng là con gái hợp pháp.

Dung Từ từng nghĩ, qua tuổi thơ đó rồi, giữa cô và Lâm Vũ sẽ không còn gì dính dáng. Nhưng dường như, ông trời đặc biệt ưu ái Lâm Vũ.

Cô và Phong Đình Thâm vốn là thanh mai trúc mã. Dù cô đã nỗ lực bao nhiêu, anh vẫn chưa từng thật sự nhìn thấy cô.

Nhưng ngay khoảnh khắc đầu tiên gặp Lâm Vũ, Phong Đình Thâm đã hoàn toàn chìm đắm.

“Dung Từ, cậu không sao chứ?” - Thấy mặt cô tái nhợt, hai đồng nghiệp lo lắng hỏi.

Dung Từ hoàn hồn, đáp khẽ:

“Mình không sao.”

Cô và Phong Đình Thâm sắp ly hôn rồi. Tình cảm của anh dành cho ai… về sau chẳng liên quan gì đến cô nữa.

Hôm đó, Dung Từ không còn để tâm đến chuyện giữa anh và Lâm Vũ nữa.

Cô bận rộn đến tận chín giờ tối. Vừa xử lý xong công việc, điện thoại reo, là bạn thân Sở Tử Lan gọi đến.

Nghe máy xong, mới biết Sở Tử Lan uống say, nhờ cô đến đón về. Dung Từ lập tức thu dọn tài liệu, cầm chìa khóa rồi rời khỏi công ty.

Hai mươi phút sau, cô đến nơi.

Vừa bước xuống xe, đang định đi về phía cửa nhà hàng thì thấy một bé gái từ bãi đỗ xe bên cạnh chạy ra.

Nhìn nghiêng khuôn mặt bé, cô khựng lại.

Là Tâm Tâm?

Con bé lẽ ra đang học ở nước A cơ mà? Sao lại…lẽ nào về nước cùng Phong Đình Thâm rồi?

Với vị trí và chức vụ của cô trong công ty, tuy không chạm đến tài liệu cơ mật, nhưng cô cũng biết, dự án mở rộng bên nước A của anh vẫn chưa hoàn tất.

Cô cứ tưởng anh chỉ về nước giải quyết việc tạm thời. Không ngờ… cả con gái cũng đã theo về.

Cô không rõ họ về nước từ lúc nào. Nhưng sáng nay đã gặp anh ở công ty, tức là ít nhất cũng đã về được một ngày.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/phong-tong-co-y-muon-ly-hon-lau-roi&chuong=7]


Vậy mà suốt thời gian đó, Tâm Tâm chưa từng gọi cho cô lấy một cuộc.

Nghĩ đến đây, Dung Từ siết chặt túi xách trong tay, nhìn bóng dáng nhỏ bé tung tăng phía trước, cô lặng lẽ đi theo.

Đến góc sảnh chính, phía hành lang có mấy người đang bước tới. Là Lâm Vũ và vài người bạn của Phong Đình Thâm.

Dung Từ lập tức nghiêng người né tránh, ngồi xuống một chiếc ghế salon, khéo léo dùng chậu cây và phần lưng ghế che đi bóng mình.

Chợt nghe thấy giọng nói vui mừng của Tâm Tâm:

“Dì Vũ Vũ!”

Rồi con bé lao vào lòng Lâm Vũ. Dung Từ quay lưng lại, im lặng ngồi nghe.

“Tâm Tâm, con cũng về nước rồi à?”

“Tại vì dì Vũ Vũ về nước đó! Ba con và con đều không nỡ xa dì, nên ba con hoàn tất công việc sớm để đưa con về nè! Hơn nữa, tụi con về sớm đúng một ngày để không bỏ lỡ sinh nhật của dì đó nha!”

“Đây là sợi dây chuyền con và ba con tự tay làm cho dì. Sinh nhật vui vẻ nhé dì Vũ Vũ!”

“Ôi, thật là con và ba con làm thật hả? Làm cái này vất vả lắm mà! Tâm Tâm giỏi quá, dì thích lắm, cảm ơn con nha!”

“Miễn là dì thích là được rồi~” Tâm Tâm ôm chặt Lâm Vũ, làm nũng:

“Cả tuần không được gặp dì, con nhớ dì muốn chết! Nếu không phải ngày nào cũng được gọi cho dì, con đã chịu không nổi ở lại A quốc rồi đấy…”

“Dì cũng rất nhớ Tâm Tâm.”

Lúc này, từ bên cạnh vang lên tiếng bước chân.

Dung Từ ngẩn người.

Là Phong Đình Thâm.

Dù không nhìn thấy, chỉ cần nghe tiếng bước chân… cô đã chắc chắn.

Vì suốt sáu, bảy năm sau khi cưới, gần như mỗi ngày cô đều chờ anh về.

Bước chân của anh giống như con người anh, điềm tĩnh, vững vàng. Dù đối mặt với người thân hay người ngoài, anh đều bình thản, tự nhiên. Như thể cho dù trời có sập, anh cũng chẳng nhíu mày.

Cô từng nghĩ trên đời này chẳng có ai hay chuyện gì đủ sức khiến anh rung động.

Nhưng từ khi Lâm Vũ xuất hiện…mọi thứ đột nhiên lại có ngoại lệ.

Còn đang đắm chìm trong hồi tưởng, chợt nghe tiếng Tâm Tâm reo lên:

“Ba ơi!”

Bạn bè anh cũng cất tiếng chào.

“Sinh nhật vui vẻ.” – Anh nói với Lâm Vũ.

“Cảm ơn.”

“Ba ơi, chẳng phải ba còn chuẩn bị quà sinh nhật khác cho dì Vũ Vũ sao? Mau đưa cho dì đi ạ!”

Một khoảng lặng ngắn, rồi bạn anh cười phá lên, véo má Tâm Tâm:

“Đó là quà riêng mà ba con chuẩn bị cho dì ấy, chắc sẽ tặng riêng thôi, tụi mình không xen vào đâu, ha ha ha!”

Mọi người cười ồ lên, đầy ẩn ý.

Phong Đình Thâm nhàn nhạt nói:

“Đã tặng rồi.”

“Hả? Khi nào vậy ạ?” Tâm Tâm phụng phịu:

“Ba lại lén gặp dì mà không cho con đi cùng nữa rồi, hứ!”

Mọi người bật cười sảng khoái.

Dung Từ chỉ nghĩ đến chuyện sáng nay Lâm Vũ đến công ty. Chắc quà đã được tặng khi đó.

Lâm Vũ cười ngại ngùng:

“Thôi, mình lên lầu đi. Đừng đứng đây nữa.”

Tiếng bước chân dần xa.

Dung Từ thì ngồi lặng như hóa đá, đầu óc trống rỗng. Ngực đau như có kim châm dày đặc.

Rất lâu sau, cô mới hoàn hồn, lặng lẽ vào thang máy, lên lầu đón Sở Tử Lan.

Thật trớ trêu, phòng bao của Sở Tử Lan lại ở ngay cùng tầng với nhóm người kia.

Khi cô dìu bạn ra thang máy, một trong những người bạn của Phong Đình Thâm là Kỷ Dục Minh đột nhiên khựng lại…

Bình Luận

0 Thảo luận