Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Phong Tổng, Cô Ấy Muốn Ly Hôn Lâu Rồi

Phu Nhân Đã Về Nước Rồi

Ngày cập nhật : 2025-04-30 00:44:27
Hơn chín giờ tối, Phong Đình Thâm cùng con gái trở về.

Phong Cảnh Tâm níu lấy vạt áo của ba, bước xuống xe với dáng vẻ chậm rãi.

Vì mẹ đang ở nhà, thật ra hôm nay cô bé vốn chẳng muốn về.

Nhưng dì Vũ Vũ nói rằng mẹ là vì muốn gặp cô bé và ba nên mới đặc biệt bay qua đây, nếu hai ba con không về, mẹ sẽ buồn.

Ba cũng nói, nếu hôm nay họ không về, thì ngày mai mẹ chắc chắn sẽ đi theo họ ra biển.

Thế nên, cô bé mới miễn cưỡng đồng ý quay về.

Nhưng trong lòng vẫn thấy lo, cô bé rầu rĩ nói:

“Ba ơi… nếu mai mẹ cứ đòi đi theo thì phải làm sao bây giờ?”

“Không đâu.” Giọng Phong Đình Thâm chắc nịch.

Những năm kết hôn vừa qua, Dung Từ tuy luôn cố gắng tìm cách để có thêm thời gian ở bên anh, nhưng cô ấy vẫn khá biết điều, chỉ cần anh tỏ rõ thái độ, cô sẽ không dám khiến anh khó chịu.

Trong ký ức của Phong Cảnh Tâm, mẹ vẫn luôn là người rất nghe lời ba.

Nếu ba đã nói không, thì nhất định là không.

Nghe vậy, Phong Cảnh Tâm mới yên tâm. Tâm trạng cũng thoải mái hơn, cô bé lại vui vẻ nhảy chân sáo vào nhà, rồi nói với bác Lưu là mình muốn đi tắm.

“Được được được.”

Bác Lưu liên tục gật đầu, rồi như sực nhớ ra điều gì, lấy phong bì đưa cho Phong Đình Thâm:

“Cậu chủ, đây là cái mà phu nhân nhờ tôi đưa cho cậu.”

Phong Đình Thâm nhận lấy, thuận miệng hỏi:

“Cô ấy đâu rồi?”

“À… phu nhân đã thu dọn đồ từ trưa rồi về nước luôn rồi ạ. Cậu không biết sao?”

Phong Đình Thâm khựng lại khi đang bước lên cầu thang, quay đầu lại hỏi:

“Cô ấy… về rồi sao?”

“Vâng ạ.”

Dung Từ vì sao đột nhiên đến nước A, anh chưa từng cho cô cơ hội mở miệng giải thích.

Mà anh cũng chẳng mấy quan tâm.

Biết cô đã rời đi, anh cũng không để tâm vào lòng.

Phong Cảnh Tâm thì hơi ngạc nhiên. Khi nghe tin, trong lòng cô bé dâng lên chút hụt hẫng.

Ban đầu cô còn nghĩ, nếu mai mẹ không đi biển cùng cô và ba, thì tối nay có mẹ ở nhà cũng rất tốt rồi.

Hơn nữa, lúc mài vỏ sò tay rất dễ đau, cô còn định nhờ mẹ giúp mình hoàn thành nốt nữa cơ!


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/phong-tong-co-y-muon-ly-hon-lau-roi&chuong=2]


Phong Đình Thâm và Dung Từ — hai vợ chồng ấy đã mấy tháng chưa gặp nhau, lần này Dung Từ vất vả sang tận đây, vậy mà đến cả mặt anh cũng chưa thấy, đã quay về rồi.

Nhớ đến lúc Dung Từ rời đi, sắc mặt có vẻ không tốt, bác Lưu không nhịn được liền nhắc:

“Cậu chủ, lúc phu nhân đi, sắc mặt trông không được ổn lắm, hình như là giận rồi.”

Trước đó, bác vẫn nghĩ chắc cô có chuyện gấp nên mới vội vàng về nước.

Giờ mới biết cậu chủ thậm chí còn không hề hay biết chuyện, bà mới nhận ra… có điều gì đó sai sai.

Giận ư?

Dung Từ trước mặt anh lúc nào cũng là kiểu người ôn hòa, nhẫn nại.
Hóa ra… cô ấy cũng biết giận sao?

Chuyện này… đúng là lạ thật.

Phong Đình Thâm khẽ cười, không để tâm lắm, chỉ lạnh nhạt trả lời qua loa với bác Lưu, rồi tiếp tục lên lầu.

Về tới phòng, anh vừa định mở phong bì mà Dung Từ để lại, thì điện thoại của Lâm Vũ gọi tới.

Anh bắt máy, cầm phong bì tiện tay ném qua một bên, xoay người rời khỏi phòng.

Một lúc sau, phong bì rơi khỏi mép giường, rớt xuống sàn nhà.

Tối hôm đó, Phong Đình Thâm không về nhà.

Sáng hôm sau, khi lên phòng dọn dẹp, bác Lưu thấy phong bì rơi dưới đất, liếc qua liền nhận ra đó là bức thư mà hôm qua Dung Từ nhờ bà chuyển cho Phong Đình Thâm.

Bác nghĩ rằng chắc cậu chủ đã xem rồi, nên tiện tay đặt nó vào trong ngăn tủ bên cạnh.



Dung Từ xuống máy bay, vừa về đến nhà liền lên lầu thu dọn đồ đạc.

Dù sao cũng đã sáu năm, trong nhà vẫn còn khá nhiều đồ của cô.

Nhưng cuối cùng cô chỉ mang đi vài bộ quần áo, hai bộ đồ dùng cá nhân thường ngày, và một ít sách chuyên ngành.

Sau khi kết hôn, mỗi tháng Phong Đình Thâm đều chuyển khoản sinh hoạt phí cho cô và con gái, chia vào hai thẻ — một là của cô, một là của con gái.

Tuy nhiên, bình thường cô chỉ dùng thẻ của mình để chi tiêu. Còn thẻ của con gái, từ đầu đến cuối cô chưa từng động đến.

Vì yêu Phong Đình Thâm, nên mỗi lần đi mua sắm, nếu thấy món gì phù hợp với anh quần áo, giày dép, khuy măng-sét, cà vạt… cô đều không kìm được mà mua về cho anh.

Còn bản thân, do đặc thù công việc, cô chi tiêu khá tiết kiệm.

Trong lòng cô lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chồng và con, luôn muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho họ. Thành ra, phần lớn số tiền anh chuyển cho cô, cuối cùng đều được cô dùng để chăm lo cho hai cha con họ.

Theo lý thì hiện tại, số dư trong tài khoản chắc cũng chẳng còn bao nhiêu.

Nhưng một năm trở lại đây, con gái hầu như sống cùng Phong Đình Thâm ở nước A, cô cũng ít có dịp mua sắm cho họ hơn. Vì thế, bây giờ tài khoản của cô vẫn còn hơn ba mươi triệu tệ.

Con số này với Phong Đình Thâm có lẽ chẳng đáng là gì, nhưng với cô, lại không hề nhỏ.

Đây vốn là tiền thuộc về cô, nên Dung Từ cũng không khách sáo, liền chuyển khoản toàn bộ đi.

Để lại hai chiếc thẻ, cô kéo vali, rời khỏi ngôi nhà ấy mà không ngoái đầu lại.

Cô có một căn hộ ở gần công ty, không lớn, chỉ hơn 100 mét vuông.

Bốn năm trước, căn hộ này được cô mua để giúp bạn thân đang bỏ nhà ra đi tăng doanh số, từ đó đến nay vẫn chưa từng ở.

Giờ thì lại trở thành nơi cô cần.

Trước đây cô có thuê người dọn dẹp định kỳ nên nhà không bẩn, chỉ cần lau dọn sơ qua là có thể dọn vào ở.

Sau một ngày mệt mỏi, hơn mười giờ đêm, Dung Từ rửa mặt xong liền về phòng nghỉ ngơi.

“Đinh đinh, đinh đinh, đinh đinh——”

Tiếng chuông báo thức chói tai vang lên, khiến Dung Từ bừng tỉnh giữa cơn mơ.

Bị đánh thức đột ngột, đầu óc cô trống rỗng mất một lúc.

Đợi đến khi tỉnh táo lại, cô mới sực nhớ: giờ là một giờ sáng ở đây, nhưng ở nước A , nơi Phong Đình Thâm và con gái đang sống thì đang là hơn bảy giờ sáng.

Thông thường, vào giờ này, hai cha con họ sẽ cùng nhau ăn sáng.

Từ khi con gái sang nước A sống với Phong Đình Thâm, cô thường gọi điện vào đúng khung giờ này để trò chuyện với con.

Chỉ là vì công việc bận rộn, cô quen với việc đi ngủ sớm. Sợ bỏ lỡ thời gian được nghe giọng con, cô đã cài đặt chiếc báo thức ấy.

Lúc mới sang nước A, con bé chưa quen, rất nhớ mẹ, lúc nào cũng đòi gọi cho mẹ.

Nhưng thời gian trôi qua, khoảng cách ngày càng dài, trong những cuộc gọi ấy, sự lưu luyến và nhớ nhung ban đầu dần trở thành lạnh nhạt và thiếu kiên nhẫn.

Thật ra, chiếc báo thức này… đã chẳng còn cần thiết nữa.

Chỉ là...cô vẫn chưa nỡ xóa đi.

Nghĩ đến đây, Dung Từ bật cười chua xót.

Ngập ngừng một lát, cuối cùng cô cũng xóa báo thức, tắt máy, quay lại giấc ngủ.

...

Cùng lúc đó, ở bên kia địa cầu.

Bữa sáng của Phong Đình Thâm và Phong Cảnh Tâm đã gần xong.

Anh biết Dung Từ gần như ngày nào cũng sẽ gọi cho con gái vào giờ này.

Nhưng anh không phải lúc nào cũng ở nhà vào buổi sáng, nên cũng chẳng để tâm nhiều đến chuyện đó.

Hôm nay Dung Từ không gọi điện như thường lệ.
Phong Đình Thâm có để ý, nhưng không mấy bận tâm.
Ăn sáng xong, anh lên lầu thay đồ.

Phong Cảnh Tâm thì cảm thấy dạo này mẹ ngày càng lắm lời, càng lúc cô bé càng không muốn nói chuyện điện thoại với mẹ nữa.

Thấy hôm nay đến giờ này rồi mà mẹ vẫn chưa gọi, cô bé nghĩ chắc là mẹ bận việc gì đó.

Đôi mắt đen láy đảo một vòng, cô bé liền vác cặp chạy nhanh ra cửa.

Bác Lưu trông thấy, vội vàng đuổi theo:

“Tiểu thư, giờ còn sớm mà, đi muộn một chút vẫn kịp đến trường!”

Nhưng Phong Cảnh Tâm chẳng buồn nghe, vui vẻ chạy thẳng ra xe.

Đùa à, hiếm khi mẹ bận không gọi đúng giờ như hôm nay.

Nếu bây giờ mà không ra khỏi nhà, lát nữa mẹ gọi đến, lại phải nói chuyện điện thoại, cô bé không thích chút nào đâu!



Sau khi kết hôn, Dung Từ vào làm việc tại Tập đoàn Phong thị.

Ban đầu cô xin vào đó, là vì Phong Đình Thâm.

Nhưng giờ đã quyết định ly hôn, cô cũng chẳng còn lý do gì để tiếp tục ở lại công ty nữa.

Sáng hôm sau, đến nơi làm việc, cô trực tiếp đưa đơn xin nghỉ việc cho Giang Triết.

Bình Luận

0 Thảo luận