Đới Xuân Lệ bị trùm đầu, đưa đến trước một phòng thí nghiệm.
“Trưởng nhóm, đã đưa người đến.”
Người áo đen lôi Đới Xuân Lệ ra, trói chặt tứ chi bà ta lên bàn thí nghiệm.
Trong phòng thí nghiệm có Bộ trưởng Bộ Tình báo, các trưởng nhóm, hai bác sĩ và ba y tá.
“Thời gian không còn nhiều, nhanh, bắt đầu đi.”
Vài nhân viên bước tới.
Một người tiêm thuốc an thần cho Đới Xuân Lệ.
Một người tháo khăn đen trùm đầu bà ta.
Một thành viên lo lắng nói: “Bộ trưởng, thuốc mê chưa được chuyển đến, thời gian không kịp nữa.”
Bộ trưởng hỏi: “Còn bao lâu thì đến?”
“Nhanh nhất cũng phải mười lăm phút.”
“Không được, thời gian Giang Ly cho chúng ta không nhiều.”
Bộ trưởng đi qua đi lại trước giường Đới Xuân Lệ, vẻ mặt sốt ruột.
Một người mạnh dạn đề nghị: “Hay là không dùng thuốc mê, cứ làm luôn đi!”
“Vết thương nhiễm trùng có chết không?”
“Có khả năng, nhưng giờ cũng chẳng còn cách nào khác.”
“Không, Đới Xuân Lệ sẽ không chết.”
Một người đàn ông cao gầy đẩy gọng kính trên mũi.
Anh ta giải thích: “Từ đầu, quy tắc kỳ lạ đã nói, chỉ cần người được chọn thông quan phó bản đầu tiên, người thân liên kết với họ, dù ở trạng thái nào cũng sẽ sống.”
Trong phòng thí nghiệm, các chuyên gia nhìn nhau, đều hiểu cách làm sáng suốt nhất tiếp theo.
Điều họ lo lắng là sẽ trở thành kẻ giết người.
Nhưng nếu người được chọn thông quan, Đới Xuân Lệ có thể sống lại thì nỗi lo của họ tất nhiên tan biến.
Giờ họ chỉ cần dứt khoát hành động, còn lại giao cho Giang Ly.
Các chuyên gia đồng loạt nhìn Đới Xuân Lệ bị trói.
Đới Xuân Lệ giật mình, mắt mở to kinh hoàng.
Dù đã bị tiêm thuốc an thần nhưng phải hai phút nữa thuốc mới ngấm.
Đới Xuân Lệ không ngừng giãy tay chân, liều mạng thoát ra.
Bà ta gào mắng: “Không!! Các người sẽ gặp báo ứng! Mau thả tôi ra!”
“Tôi nguyền rủa các người xuống địa ngục, sinh con không có hậu môn! Đồ lòng dạ thối tha, thả tôi ra!!”
Một thành viên trẻ trong nhóm chuyên gia vừa sinh con trai, cũng là trưởng nhóm nữ thông minh của Bộ Tình báo nước Hoa.
Bà mẹ trưởng nhóm nổi máu nóng, không kìm được xắn tay áo, tát mạnh vào mặt Đới Xuân Lệ.
“Bốp—” tiếng vang giòn tan, vọng khắp phòng thí nghiệm.
Bà mẹ mắng: “Miệng thối như vậy, đúng là báo ứng.”
Bà mẹ giục: “Bộ trưởng, nhanh tay đi, không thể chậm trễ.”
Bộ trưởng gật đầu: “Được, hành động ngay.”
Ông quay sang bác sĩ: “Bắt đầu, lập tức làm sạch hốc mắt trái của bà ta.”
Vác sĩ bình tĩnh chỉ huy: “Vâng, để tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chuc-gia-inh-toi-ngay-gio-vui-ve&chuong=11]
Không có thuốc mê, bà ta có thể giãy, các anh giữ chặt, tôi cầm dao.”
Năm người áo đen tiến lên, bốn người giữ tay chân bà ta đang quẫy đạp, một người dùng giẻ bịt miệng Đới Xuân Lệ, tránh bà ta phun nước bọt.
Dưới tay nghề thành thạo của bác sĩ, máu cục và gân thịt trong hốc mắt trái Đới Xuân Lệ được làm sạch hoàn toàn.
Trưởng nhóm hỏi: “Mang hết tim gà, tim vịt, tim lợn đến chưa?”
“Đã mang đến.”
Một thành viên đưa ra một túi nhựa đen hôi tanh từ phía sau.
“Nhét vào.”
“Vâng.”
…
Thế giới quái dị.
“Mami sẵn sàng chưa? Giờ con lấy tim nhé.”
Giang Ly quay lại nhìn thời gian.
Ba mươi phút, cô dành cho Bộ Tình báo nước Hoa mười lăm phút.
Giờ đã đến lúc.
Cô tin, với năng lực của nước Hoa, xử lý một Đới Xuân Lệ không thành vấn đề.
Giang Ly nhìn chằm chằm vào đồng hồ báo thức: "Còn mười giây nữa, sắp xong rồi."
Hồng Anh bắt đầu đếm ngược một cách phấn khích.
"Mười, chín, tám... ba, hai, một!"
Vừa đếm đến giây cuối cùng, Hồng Anh đã không kìm lòng được thò tay ra móc lấy con mắt trái của Giang Ly.
Hồng Anh vốn còn nghi ngờ, tại sao trái tim của mẹ lại nằm trong mắt.
Giờ nó hoàn toàn tin rồi!
"Cảm ơn mẹ, mẹ là nhất."
Hồng Anh ăn vài quả tim lợn và tim vịt, giấu vào túi một quả tim gà còn đẫm máu để dành bữa sau.
Sau khi ăn no nê.
Giang Ly tiện tay lấy luôn chiếc ghế nhỏ dưới mông Hồng Anh.
Đới Xuân Lệ làm sao ngờ được, bộ phận tình báo tốn bao công sức tra tấn bà ta lại chỉ để giúp Giang Ly lấy đi một chiếc ghế nhỏ! Điều này thật sự... quá buồn cười!
Giang Ly đứng lên ghế, với tay lấy xuống tấm ảnh di ảnh của vợ chồng kia.
Tấm ảnh này chỉ có khung, không có tấm kính bảo vệ.
Vì vậy Giang Ly có thể dễ dàng chạm vào hình ảnh bên trong.
Cô tháo khung ảnh ra, lật mặt sau tấm di ảnh.
Phía sau di ảnh giấu một con dao găm, trên dao có vết máu đã khô.
Điều này có ý nghĩa gì, đây là thông điệp cái chết mà đôi vợ chồng để lại? Thậm chí ngày giỗ của cả gia đình ba người họ cũng là vì con dao này?
Giang Ly nghĩ mãi không ra.
Trong này, kể cả trong các quy tắc đều không có cách nào biến tấm di ảnh đen trắng này thành ảnh cưới.
Giang Ly chăm chú nhìn tấm di ảnh.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể biến nó thành ảnh cưới...
Hồng Anh hỏi: "Mẹ ơi, mẹ đang chơi trò tô màu à?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
2 Thảo luận