Giang Ly lặng lẽ khép nhật ký, nhắm mắt suy tư.
Cô gõ lên bìa sổ, đầu óc quay nhanh, lướt qua mọi chi tiết khi ở bên Hồng Anh.
Hồng Anh thích cô, nó gọi cô là “mami”.
Không có tình cảm, nó gọi cô là “mẹ”.
Khi nói “Chỉ quy tắc thứ chín là sai,” Hồng Anh đã gọi “mami”.
Vậy Hồng Anh không nói dối.
Kẻ nói dối là “thứ đó” ngoài cửa.
“Thứ đó” gợi ý cho cô:
[Đừng khóa trái cửa phòng ngủ, trong phòng có nguồn ô nhiễm.]
Trong gợi ý này, việc dụ cô “đừng khóa trái cửa phòng ngủ” là sai.
Nếu đó là thông tin sai, tại sao lại phải tốn công mã hóa bằng mật mã?
Đã giấu giếm kỹ càng như vậy, chỉ có một khả năng.
Trong đó ẩn chứa thông tin đúng, dẫn đến chìa khóa thông quan phó bản!
Giang Ly mở bừng mắt, lật lại gợi ý, chăm chú nhìn nửa sau hồi lâu.
[Trong phòng ngủ có nguồn ô nhiễm.]
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía toilet.
Trong cả phòng ngủ, nơi duy nhất được quy tắc nhắc đến cũng là nơi bất thường nhất chính là toilet.
Vậy nguồn ô nhiễm rất có thể nằm trong đó.
“Ào ào—”
Tiếng nước xả không ngừng vang lên từ toilet trong phòng ngủ.
Sau cánh cửa kính mờ ngăn cách toilet, dường như có thứ gì đang ẩn nấp, chờ Giang Ly đến khám phá.
Từ 23:00 đến 04:00 sáng hôm sau, Giang Ly không được rời phòng ngủ.
Nguồn ô nhiễm trong toilet rất gần cô mà cô lại phải ở trong phòng này rất lâu.
Giang Ly nhanh chóng suy nghĩ.
Trong phòng này hẳn có thứ gì đó giúp chống lại ô nhiễm tinh thần từ toilet.
Nếu không, tiếp xúc gần với nguồn ô nhiễm thế này, đừng nói bảy ngày, bảy tiếng cũng khó mà chịu nổi.
Giang Ly ngước mắt quan sát môi trường xung quanh.
Cô nhận ra trên tủ đầu giường bên trái đặt cuốn nhật ký của người vợ và một cây bút.
Bên phải là hai cốc, một đen một trắng cùng một chiếc đồng hồ báo thức hoạt động bình thường.
Giang Ly bước tới xem.
Nước trong cốc đen trong veo, cốc trắng thì đục ngầu, màu vàng.
Cô chạm thử nhiệt độ cốc, cốc đen nóng, cốc trắng lạnh.
Quy tắc ban đêm thứ chín:
[Cốc đen chứa nước mật ong chồng chuẩn bị cho bạn, hãy uống khi còn nóng.]
Hồng Anh nói quy tắc này sai.
Kết hợp với trang nhật ký mới nhất của người vợ mà Giang Ly đọc được:
[25 tháng 10 - Thứ Sáu - Mưa nhỏ]
Cốc trắng đầu giường trống không hai ngày.
Hai ngày nay chồng không pha nước mật ong cho tôi.
Mất ngủ lại nặng thêm, tôi còn bị ảo nhận.
Tôi thấy nửa đêm mình chặt xương trong bếp, nhưng tôi biết rõ nhà không mua xương.
Theo nhật ký, Giang Ly xác định uống nước mật ong trước khi ngủ là đúng.
Uống nước mật ong có thể chống lại một phần ô nhiễm tinh thần.
Nếu không, người vợ không viết “không uống nước mật ong dẫn đến ảo giác”.
Vậy vấn đề chỉ nằm ở màu sắc cốc.
Nước trong cốc trắng mới là thứ người vợ nên uống trước khi ngủ.
Đang mải suy nghĩ, Giang Ly vô tình liếc thấy góc dưới bên phải tủ quần áo có một đôi giày cao gót đỏ rực.
Quy tắc ban đêm thứ tư:
[Trong nhà không có giày cao gót đỏ.]
Dù không muốn thừa nhận, nhưng ở trong phòng này một lúc, tinh thần Giang Ly đã bắt đầu bị ô nhiễm.
Đôi giày cao gót đỏ chính là ảo giác của cô.
Không thể trì hoãn thêm, cô phải nhanh chóng uống nước mật ong trong cốc trắng.
Giang Ly nâng cốc nước trắng lạnh ngắt, định đưa lên miệng nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì, động tác khựng lại.
Trong đầu cô hiện lên nửa sau của quy tắc thứ chín: [Hãy uống khi còn nóng.]
Dù không biết từ “còn nóng” có phải là bẫy hay không nhưng để an toàn, cô nên cẩn thận hơn.
Giang Ly cúi người, nhanh nhẹn lục lọi từng ngăn kéo của tủ đầu giường tìm kiếm thứ gì đó.
Trong lúc lục tìm, cô nghe thấy tiếng giày cao gót “cộc, cộc, cộc” từ phía sau.
“Hồng Anh, đôi giày đó không sạch, đừng mang giày cao gót.”
Dù biết Hồng Anh không sợ thứ đó, cô vẫn nhắc nhở vì lòng tốt.
Giọng Hồng Anh uất ức vang lên: “Mami, con không mang giày cao gót, con cũng không thấy đôi giày đỏ nào cả.”
Lưng Giang Ly lập tức toát mồ hôi lạnh.
Cô vô thức liếc về góc dưới bên phải tủ quần áo.
Đôi giày cao gót đỏ vốn được đặt ngay ngắn giờ đang tiến từng chút một về phía cô.
Thậm chí còn để lại một chuỗi dấu chân màu máu.
Thời gian không còn nhiều, ảo giác của Giang Ly càng lúc càng nghiêm trọng, cô phải uống nước mật ong ngay!
Hồng Anh hỏi: “Mami, mẹ tìm gì vậy?”
Giang Ly dịu dàng đáp: “Tìm một thiết bị có thể hâm nóng cốc nước, cái gì cũng được.”
“Mami, cái này được không?”
Hồng Anh lôi từ dưới gầm giường một đế lót cốc màu trắng có dây cắm điện.
Giang Ly thấy thứ đó, mắt sáng lên.
“Chính là nó! Cảm ơn Anh Anh, con ngoan lắm, mami yêu con chết mất!” Giang Ly nhận đế lót, ôm Hồng Anh hôn chụt một cái.
Hồng Anh đỏ mặt tại chỗ.
Tiếng giày cao gót “cộc, cộc, cộc” đã đến cuối giường.
Giang Ly tự nhủ phải trấn tĩnh.
Quy tắc đã nói trong nhà không có giày cao gót đỏ.
Hồng Anh cũng khẳng định không thấy đôi giày đó.
Vậy đôi giày cao gót đỏ này không phải “thứ đó”.
Nó hoàn toàn là ảo giác do ô nhiễm tinh thần gây ra.
Giang Ly bình tĩnh, cắm điện cho đế lót, đặt cốc trắng lên hâm nóng.
Lúc này, tiếng “cộc cộc cộc” của giày cao gót càng gấp gáp! Nó bắt đầu chạy như đuổi theo!
Đôi giày nhanh chóng đến trước mặt Giang Ly, vẫn phát ra tiếng giậm sàn.
Thân giày khẽ rung, không ngừng rỉ máu đáng sợ, cùng những con giòi bò ra nhanh chóng.
Giang Ly quyết định nhắm mắt dưỡng thần, phớt lờ ảo giác phiền nhiễu, tiếp tục chờ cốc nước nóng lên.
Chẳng bao lâu, cô sờ thấy thành cốc hơi ấm.
Cô nhanh chóng rút phích cắm, cầm cốc trắng, ngửa đầu uống cạn.
Sau khi uống nước mật ong, Giang Ly cảm nhận rõ đầu óc tỉnh táo hơn nhiều.
Tiếng nước xả trong toilet dường như nhỏ đi, đôi giày cao gót rỉ máu trước mắt cũng biến mất không tăm tích.
Nguy cơ tạm thời được giải trừ.
Xong xuôi, Giang Ly đã mệt mỏi.
Hôm nay tinh thần cô luôn ở trạng thái căng thẳng cao độ, giờ cô cần giấc ngủ đầy đủ.
Nhưng thứ duy nhất ngăn cô ngủ lúc này là—
Giang Ly nhìn bức ảnh cưới trên tường cuối giường.
Chính xác hơn, đó là một bức ảnh đen trắng của hai vợ chồng với nụ cười quỷ dị!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chuc-gia-inh-toi-ngay-gio-vui-ve&chuong=9]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
2 Thảo luận