Hồng Anh lắc đầu: “Mami, những cái này đều đúng.”
Giang Ly gật đầu.
Vậy cũng tốt, đỡ mất công suy đoán quy tắc sai.
Nhưng trong lòng Giang Ly luôn có một cảm giác bất an khó hiểu.
Cô không rõ tại sao lại bất an.
Giang Ly dứt khoát bỏ qua cảm giác này, cất tờ quy tắc, bước ra khỏi phòng ngủ.
Thấy Giang Ly đã thay váy, mắt người chồng lóe lên vẻ kinh ngạc.
Gã thành thật khen: “Đẹp lắm.”
Giang Ly cười, chào chồng: “Anh yêu, em đi làm đây.”
Cô đến chỗ cửa chính thay giày.
Người chồng hỏi: “Không ăn sáng à?”
Trên bàn ăn, một lồng bánh bao thịt nóng hổi đang bốc khói.
Do người chồng làm.
Giang Ly liếc qua, lấy nửa gói bánh quy ngón tay trong túi ra.
Cô cười: “Không ăn đâu anh, em không ăn được thịt. Ăn cái này là được rồi.”
Người vợ bị viêm dạ dày, không ăn được thịt.
Dường như trí nhớ người chồng không tốt, giờ mới nhớ ra.
Gã hơi áy náy: “Ồ, anh quên mất. Vậy mai anh làm bánh màn thầu cho em.”
“Được, cảm ơn anh yêu.”
Giang Ly cong mắt cười.
Người chồng quay đi dọn bàn ăn.
Sáng sớm dậy sớm làm bánh bao vất vả, vậy mà chẳng ai ăn.
Vẻ mặt gã hơi thất vọng.
Giang Ly đột nhiên nhớ đến điều kiện thông quan cấp S:
[Giành được thiện cảm của chồng, khiến chồng hứa sẽ chết vì bạn.]
Hiện tại, muốn đạt cấp S e là không được.
Cô chỉ có thể cố gắng đạt điều kiện thông quan cấp SSS.
Điều kiện thông quan cấp SSS:
[Điều tra sự thật về “ngày giỗ gia đình” và rời khỏi thành phố này.]
Giang Ly đã có vé tàu, coi như hoàn thành một nửa.
Giờ cô cần tìm ra sự thật.
Tiếng dặn dò của chồng vang lên: “Đi đường cẩn thận nhé.”
Giang Ly dịu dàng đáp: “Vâng.”
Trước khi mở cửa ra ngoài, cô liếc nhìn chìa khóa cửa nhà ở chỗ cửa chính.
[Chìa khóa là của chồng, bạn không được mang đi!]
Giang Ly bình thản thu tầm mắt.
Không mang được chìa khóa nhưng đồ khác chắc được.
Ở cửa chính, chiếc đồng hồ bỏ túi gập của chồng đang chạy.
Giang Ly tiện tay nhét vào túi, mở cửa, bước đi.
Theo tiếng “cạch” đóng cửa của Giang Ly, đèn cảm ứng hành lang sáng lên.
Giang Ly nhìn rõ môi trường hành lang.
Hành lang kín, không cửa sổ, một tầng có bốn căn hộ.
Nhà của Giang Ly nằm ở cuối hành lang, căn thứ tư.
Cô đi đến giữa hành lang.
Bên phải là cửa thang máy, bên trái là một cánh cửa sắt gỉ đỏ loang lổ.
Góc dưới bên phải cửa sắt, bốn chữ “lối thoát hiểm” phát sáng màu xanh ma mị.
Quy tắc hành lang thứ ba:
[Trong hành lang, cửa lối thoát hiểm màu xanh, không có cửa màu đỏ.]
Giang Ly liếc nhìn cánh cửa sắt đỏ gỉ.
Cửa đỏ, không được vào.
“Kẽo kẹt—”
Trục cửa cũ kỹ của cánh cửa đỏ phát ra âm thanh chói tai.
Cùng tiếng động, cửa mở một khe nhỏ.
Như đang dụ dỗ Giang Ly bước vào.
Giang Ly nhìn khe cửa đen ngòm, không có ý định vào.
Cô xoay người, đứng trước cửa thang máy, nhấn nút mũi tên “xuống” bên cạnh.
Chờ vài giây, thang máy chưa đến nhưng đèn hành lang đã tắt.
Trong hành lang kín, ngoài ánh sáng xanh mờ từ biển chỉ dẫn, mọi thứ chìm trong bóng tối tĩnh lặng.
Quy tắc hành lang thứ hai:
[Đèn cảm ứng âm thanh ở hành lang thường xuyên hỏng, đừng hoảng sợ, càng không được hét to, tránh làm phiền hàng xóm nghỉ ngơi.]
Giang Ly dậm chân hai cái, đèn không sáng, cô không tiếp tục tạo tiếng động.
Cô đứng trong bóng tối một lúc.
Khoảng mười giây sau, hành lang vang lên tiếng bước chân cố ý nhẹ nhàng, thận trọng tiến lại gần.
Những bước chân rón rén như sợ bị Giang Ly phát hiện.
Bước chân càng lúc càng gần.
Giang Ly hít sâu, ánh mắt kiên định chờ trước cửa thang máy.
Chẳng có gì phải sợ.
Chỉ cần không vi phạm quy tắc, những thứ đó không động được vào cô.
“Đinh dong—”
Chuyến thang máy đầu tiên đến.
Cửa thang máy mở, ánh sáng rọi vào bóng tối trước mặt Giang Ly.
Trong thang máy là một ông lão tóc trắng, chống gậy.
Ông lão gật đầu với Giang Ly.
Cô gật lại nhưng không bước vào.
Quy tắc hành lang thứ tư:
[Một chuyến thang máy chỉ chở tối đa một người, chú ý không quá tải.]
Giờ chỉ có thể đợi chuyến sau.
Hai giây sau, cửa thang máy đóng lại.
Ánh sáng từ thang máy biến mất.
Giang Ly lại chìm trong bóng tối.
Tiếng bước chân từ chỗ tối lại vang lên.
Cô bình tĩnh đưa tay nhấn lại nút “xuống”.
Bắt đầu đợi chuyến thứ hai.
Thang máy không hiển thị tầng hiện tại, Giang Ly chỉ có thể chờ.
Trong lúc đó, tiếng bước chân đến bên cạnh cô dừng lại, không động nữa.
Chỉ còn tiếng thở mơ hồ của nó.
Lưng Giang Ly cứng đờ.
Lần này cô đợi khoảng một phút mới nghe tiếng thang máy.
“Đinh dong—”
Cửa thang máy lại mở.
Ánh sáng tràn ra từ khe cửa.
Bóng dáng Giang Ly được chiếu sáng, xung quanh cô không có gì.
Cô nhìn vào thang máy.
Lần này, trong thang máy vẫn có người.
Một bé gái khoảng năm tuổi đứng đó.
Mặt bé gái trắng bệch, tay đeo dây đỏ.
Nhìn rõ mặt Giang Ly, bé hỏi giọng ngọt ngào: “Cô Lưu, cô thấy mẹ cháu chưa?”
Bé gái cười rạng rỡ với Giang Ly.
Giang Ly mỉm cười lắc đầu, tỏ ý chưa thấy.
Mặt bé gái cúi xuống thất vọng nhưng khóe miệng thoáng hiện vẻ quỷ dị.
Bé gái bĩu môi không hài lòng, nhấn nút đóng cửa thang máy.
Lại phải bỏ qua chuyến thứ hai.
Quy tắc hành lang thứ năm:
[Buổi sáng thang máy chạy ba chuyến, không có chuyến thứ tư.]
Giang Ly thầm đọc quy tắc.
Giờ chỉ còn chuyến cuối.
Chuyến cuối, chắc không có người nữa chứ?
Trong hành lang tối, Giang Ly nhấn lần thứ ba nút mũi tên xanh “xuống” ở cửa thang máy.
Cùng lúc nhấn, tất cả nút ngoài cửa thang máy biến mất.
“Đinh dong!”
Cửa thang máy chuyến thứ ba mở ra.
Khi khe cửa dần rộng, một khuôn mặt cười quỷ dị ẩn sau mái tóc dài hiện ra.
Một người phụ nữ mặc váy đỏ dài, tóc đen phủ mặt, xuất hiện trước Giang Ly.
Tim Giang Ly lạnh buốt.
Cả ba chuyến đều có người? Cô thật sự gặp phải.
[Nếu ba chuyến đầy, lập tức về nhà, không ra ngoài!]
Các chuyên gia xem livestream nín thở.
Khi họ đồng loạt nghĩ Giang Ly sẽ quay về nhà ngay—
Cô ấy bước vào!
“Chuyện gì thế?! Giang Ly không thấy người phụ nữ đó sao?”
“Sao cô ấy lại phạm lỗi sơ đẳng thế này?”
“Có khi góc nhìn của cô ấy khác chúng ta…”
“Nhanh! Dùng cơ hội liên lạc, nhắc cô ấy ngay!”
Các chuyên gia cuống cuồng.
Nhưng lúc đó, cửa thang máy “ầm” đóng lại.
Trước sau chỉ có ba giây, không kịp nhắc nhở!
Trái tim các chuyên gia chìm xuống đáy vực…
Ba giây sau, thông báo tử vong dự kiến không đến.
Màn hình livestream hiện cảnh trong thang máy.
Giang Ly… vẫn sống?
Cô ấy không hề hấn gì?
Trong livestream, Giang Ly bình an đứng cạnh người phụ nữ đó.
Sau khi vào, cô nhếch môi cười lạnh.
Cô nhớ đến quy tắc đánh lừa:
[Nếu ba chuyến đầy, lập tức về nhà, không ra ngoài!]
Nhưng thang máy này, đầy người ở đâu?
Trước khi cô vào, chẳng phải không có “người” nào sao?
Giang Ly nhìn xuống gấu váy của người phụ nữ.
Dưới gấu váy đỏ rực hoàn toàn không có chân…
Pass cho những chương sau: em gái cùng cha khác mẹ của nữ chính, viết liền, không dấu, không cách, không viết hoa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chuc-gia-inh-toi-ngay-gio-vui-ve&chuong=15]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
2 Thảo luận