Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SAU KHI HẮC LIÊN HOA SỐNG LẠI

Chương 13

Ngày cập nhật : 2025-03-18 17:17:20
13

Không, các người đến sớm quá rồi.

Tôi thở dài một cách bất lực.

Tuy nhiên, kết quả cũng coi như tạm chấp nhận được.

Tôi lại đến b/ệ/n/h viện một lần nữa.

Lần này, người nằm trên giường b/ệ/n/h chính là người ba thân yêu của tôi.

Ông già này mạng lớn thật, bị Lục Thiên Thiên gây thương tích nặng như vậy mà vẫn không c/h/e/c.

Tuy nhiên, bác sĩ nói khi ngã xuống, đầu ông ta đã bị đ/ậ/p mạnh xuống đất, dẫn đến đ/ố/t quỵ.

Mặc dù vẫn còn ý thức, nhưng cả đời này sẽ không thể nói chuyện, không thể xuống giường được nữa.

Tôi lau mặt cho ông ta lần cuối, cúi người xuống, khẽ thì thầm bên tai ông ta:

"Ba có tò mò ai là người đã tiết lộ chuyện ba ngoại tình và việc tập đoàn Lục thị sử d/u/n/g trang sức phóng xạ không?"

Đồng tử của ông ta đột nhiên co rút, nhìn tôi đầy phẫn nộ. Có lẽ ông ta đã hiểu ý tôi.

Nhưng dù ông ta có cố gắng hết sức cũng chỉ phát ra được những âm thanh ú ớ.

Đúng lúc đó, y tá đẩy cửa vào, định tiêm thuốc cho ông ta.

Tôi nhìn ông ta lần cuối, nói một câu chí mạng:

"Cảm ơn ba, con sẽ tiếp quản tập đoàn Lục thị."

Năm năm trước, tôi đã đăng ký công ty dưới danh nghĩa của Đàm Gia Hòa và để cậu âm thầm thao túng cổ phiếu của Lục thị.

Hiện tại, chủ tịch đã mất khả năng hành động, công ty lại vướng vào bê bối, đây chính là thời cơ tốt nhất để đoạt quyền.

Một tuần sau, tôi chính thức nhậm chức.

Mẹ hiểu rõ sau này người có thể phụng dưỡng bà chỉ có tôi nên tất nhiên cũng không dám phản đối.

Còn Lục Thiên Thiên đã bị bắt vào tù vì tội cố ý g/i/e/c người.

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là, người c/h/e/c trong tay cô ta không phải là ba, mà là Ngô Tiểu Hải.

Cảnh sát nói, sau khi xảy ra chuyện, cô ta giả vờ nấu cơm cho Ngô Tiểu Hải, lợi d/u/n/g lúc gã lơ là cảnh giác đã dùng gạt tàn thuốc đ/á/n/h ngất gã.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-h-c-li-n-hoa-s-ng-l-i&chuong=13]


Nhưng như vậy vẫn chưa khiến Lục Thiên Thiên hả giận nên cô ta còn liên tục đ/ậ/p thêm hơn hai mươi cú nữa.

Cho đến khi Ngô Tiểu Hải m/a/u me be bét, không còn động đậy nữa.

Nghe vậy, tôi lập tức nhờ Đàm Gia Hòa đứng ra thuê mẹ Ngô đến b/ệ/n/h viện chăm sóc ba tôi đang bị liệt.

Mẹ Ngô vốn không phải loại người tốt lành gì. Kiếp trước, khi tôi ra tù trở về nhà họ Lục, bà ta phụ trách nhiệm vụ chăm sóc tôi, người đã mất một quả t/h/ậ/n. Khi đó, bà ta đã thường xuyên động tay động chân đ/á/n/h tôi không thương tiếc.

Bây giờ, con trai lại bị Lục Thiên Thiên tự tay g/i/e/c c/h/e/c, nghĩ đến việc chăm sóc ba của kẻ sát nhân, chắc bà ta cũng biết nên chăm sóc thế nào rồi.

Ác nhân cần có ác nhân trị mà.

Sau khi mọi việc đã lắng xuống, tôi đến nhà tù thăm Lục Thiên Thiên.

Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, cô ta đã tiều tụy đi nhiều.

Môi khô nứt nẻ, tóc xơ vàng, quầng thâm còn to hơn cả bọng mắt.

Thời gian qua, tôi bận rộn tiếp quản tập đoàn, không có thời gian để ý đến cô ta.

Nghĩ lại, chắc Đàm Gia Hòa đã lên tiếng dặn dò, để người trong tù "chăm sóc" cô ta thật tốt.

Kiếp trước, chúng tôi cũng từng như vậy, một người trong tối, một người ngoài sáng.

Chỉ có điều, người ở trong tù kiếp này lại là cô ta.

Tôi đặt từng tấm ảnh lên bàn.

Trong ảnh, cô ta không mảnh vải che thân, mặt đỏ bừng, quấn quýt với Ngô Tiểu Hải.

Xét đến hành vi c/u/o/n/g b/u/c của Ngô Tiểu Hải, phán quyết cuối cùng của thẩm phán cho cô ta là hai mươi lăm năm tù giam.

Nhưng như vậy sao đủ chứ?

"Suốt quãng đời còn lại, cô sẽ tìm đủ mọi cách, cố gắng xóa bỏ dấu vết của mình khỏi internet. Nhưng dù cô có ra tù, vẫn luôn có người nhớ đến hình dáng của cô. Họ sẽ thay tôi k/h/i/n/h bỉ cô ở mọi ngóc ngách của thế giới này, và cô, vĩnh viễn không thể thoát khỏi điều đó."

Vừa nhìn thấy những tấm ảnh, Lục Thiên Thiên đã hiểu chuyện gì xảy ra.

"Là chị cố tình d/u d/o tôi đi tìm Ngô Tiểu Hải! Là chị cho tôi uống thuốc gây ảo giác! Lục Yên Yên, tại sao chị lại hủy hoại tôi?"

Tại sao ư?

"Bởi vì cô nợ tôi một mạng người."

"Chỉ vì năm đó tôi muốn đẩy chị từ trên thân cây xuống sao?"

Tôi lắc đầu: "Không chỉ có vậy. Kiếp trước, cô còn làm nhiều chuyện khiến tôi không thể tha thứ. Nhưng đáng tiếc, cô đã không nhớ gì cả."

Nếu cô ta nhớ được thì tôi thật sự không dám tưởng tượng, khi nhìn thấy sự hối hận của cô ta, tôi sẽ vui sướng đến nhường nào.

Lục Thiên Thiên sững người: "Chị điên rồi sao? Vì những chuyện của một kiếp trước không có thật, chị lại đối xử với em gái ruột của mình như vậy? Hơn nữa, cho dù tôi có từng làm t/o/n t/h/u/o/ng chị, thì đó cũng là chuyện kiếp trước, có liên quan gì đến kiếp này? Tôi hoàn toàn chưa từng thực sự gây t/o/n t/h/u/o/ng nào cho chị!"

Nghe xem, cô ta giỏi biện minh cho bản thân thật đấy.

Nhưng tôi sẽ không tự chứng minh gì cả.

Bởi vì tôi hiểu rõ, việc tôi có thể có được tương lai tốt đẹp như vậy, không phải vì cô ta có lòng nhân từ.

Mà là vì tôi đã sớm bóp c/h/e/c mọi khả năng gây ác của cô ta ngay từ trong trứng nước.

------+++------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận