Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SAU KHI HẮC LIÊN HOA SỐNG LẠI

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-03-18 17:09:33
5

Tám năm trôi qua trong chớp mắt.

Vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi của tôi, Lục Thiên Thiên giả làm nhân viên phục vụ trà trộn vào bữa tiệc, giữa những lời hỏi thăm giả dối của mọi người, cô ta lập tức quỳ xuống trước mặt ba mẹ.

Mẹ giật mình, hoảng sợ hét lên: "Kẻ điên này từ đâu chạy vào đây vậy!"

Hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt Lục Thiên Thiên.

"Ba! Mẹ! Ba mẹ không nhận ra con sao? Con là Thiên Thiên đây!"

Cô ta túm c/h/ặ/t lấy vạt váy mẹ tôi, gương mặt tràn ngập sự kinh ngạc và t/u/y/e/t v/o/ng.

Kiếp trước, cô ta là một cô chủ da trắng nõn nà.

Kiếp này lại vì phải sống lang thang màn trời chiếu đất mà cả hai bàn tay của cô ta đã trở nên nứt nẻ, chai sạn.

Những vết sẹo do tê cóng tái đi tái lại nhiều lần nhưng không được chữa trị hẳn hoi khiến đôi tay cô ta trông vừa xấu xí, vừa đáng thương.

Ánh mắt mẹ tôi lóe lên một tia chán ghét.

Ánh mắt này giống hệt như khi gặp tôi ở vùng quê hẻo lánh kiếp trước.

Mà trẻ con vốn rất nhạy cảm với những cảm xúc ẩn giấu trong lòng ba mẹ.

Lục Thiên Thiên lập tức sững người, cô ta cảm thấy như bị cái gì đó đ/â/m vào tim, đau đến vô thức co rúm lại.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-h-c-li-n-hoa-s-ng-l-i&chuong=4]


Xung quanh, những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu vang lên:

"Không thể nào, nhà họ Lục còn có con rơi sao?"

“Nhưng nhìn kỹ thì cô gái này cũng có nét giống cô chủ cả nhà họ Lục đấy chứ.”

"Anh mù à? Con bé phục vụ này vừa đen đúa vừa gầy gò, anh thấy giống chỗ nào vậy?"

Có lẽ do thiếu dinh dưỡng nên kiếp này Lục Thiên Thiên không có được dáng vẻ nở nang như trước.

Cô ta không chỉ có làn da đen sạm mà thân hình còn gầy còm như cây giá đỗ.

Tôi đứng trên tầng hai, lặng lẽ quan sát mọi chuyện. Đúng lúc này, Đàm Gia Hòa xuất hiện, ghé sát vào tai tôi và thì thầm:

"Hệ thống camera đã xử lý xong rồi, sẽ không ai biết chúng ta chính là người cho cô ta vào."

Tôi khẽ "ừm" một tiếng rồi khoác tay cậu, chậm rãi xuống lầu.

Khi tôi đến gần, gương mặt ba tôi đã tối sầm, ra hiệu cho người hầu đưa Lục Thiên Thiên xuống. Có lẽ, ba tôi cũng đã nhận ra cô ta rồi.

Đây vốn là cách xử lý tốt nhất.

Chỉ tiếc Lục Thiên Thiên không biết điều.

"Con không đi!"

Giữa đám đông, cô ta đột nhiên hét lên rồi bất ngờ đẩy đổ tòa tháp r/u/o/u sâm panh:

"Con đã phải ở ngoài chịu khổ sở hơn mười năm,cuối cùng bây giờ mới có cơ hội quay về. Sao ba mẹ lại không nhận con?"

Cô ta muốn gây chút náo động để ép nhà họ Lục công khai thừa nhận thân phận của mình.

Nhưng cô ta không biết, buổi tụ họp của người giàu không chỉ để vui chơi, mà còn là nơi thúc đẩy những giao dịch kinh doanh lớn.

Hôm nay, ba mẹ tôi muốn đàm phán một hợp đồng quan trọng, tất nhiên họ sẽ tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai gây rối.

Huống chi, cô ta còn muốn kéo tôi xuống nước.

"Lục Yên Yên đâu? Lục Yên Yên đâu! Năm đó chính Lục Yên Yên đẩy con xuống nước! Ba mẹ, ba mẹ phải làm chủ cho con!"

Cô ta gấp gáp tố cáo tôi.

Nhưng còn chưa kịp nói xong, một cái tát giòn giã đã giáng thẳng xuống khuôn mặt đen sạm nứt nẻ của cô ta.

"Đồ vô lại, mày mà cũng dám bôi nhọ con gái nhà họ Lục sao?"

Phải công nhận là là ông già này phản ứng khá nhanh đấy.

Trong bữa tiệc như hôm nay, tôi và nhà họ Lục cùng vinh cùng nhục.

Cô ta mắng tôi chẳng khác nào đ/á/n/h thẳng vào mặt họ.

Vì thế, tôi không cần ra tay, chắc chắn ba tôi sẽ ngăn cô ta lại.

Náo loạn đến đây cũng đủ rồi.

Tôi nhẹ nhàng tách đám đông ra, bước tới đỡ Lục Thiên Thiên đang bị đ/á/n/h đến choáng váng đứng dậy.

Lúc cúi người phủi bụi cho cô ta, tôi nhẹ nhàng thì thầm bên tai:

"Cô nghĩ ba mẹ sẽ tin sao?"

"Một đứa con gái quê mùa thô lỗ, làm sao có thể quan trọng hơn đứa con gái đã được nuôi dạy kỹ lưỡng chứ?"

Những lời cô ta đã nói kiếp trước, tôi trả lại không thiếu một chữ.

Toàn thân Lục Thiên Thiên run rẩy, cô ta đột nhiên nhớ ra khoảng cách một trời một vực giữa chúng tôi hiện tại.

------+++------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận