Cô ta xụi lơ như một con gà con ủ rũ, bị bảo vệ lôi ra khỏi bữa tiệc.
Sắc mặt ba mẹ cực kỳ khó coi, tôi nhẹ nhàng an ủi họ vài câu rồi ra hiệu cho dàn nhạc bắt đầu tiết mục đã chuẩn bị từ trước.
Bầu không khí náo nhiệt của bữa tiệc nhanh chóng được khôi phục.
Mọi người không ngớt lời ca ngợi tôi thật thiện lương và bao dung, cách xử sự cũng vô cùng tinh tế.
Thậm chí còn có vài vị phu nhân thân thiết hỏi tôi đã có hôn ước chưa.
Trong giới này, tin đồn và scandal chỉ là đề tài tán gẫu, lợi ích mới là thứ chi phối mọi thứ vĩnh viễn.
Tôi lần lượt đáp lời, ra dáng một tiểu thư khuê các chuẩn mực.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi đưa ba mẹ vào phòng nghỉ.
Mẹ nhẹ nhàng vỗ lên mu bài tay tôi, khẽ thở dài:
"May mà có Yên Yên, rõ ràng là sinh cùng một ngày, sao em gái con không có nổi nửa phần thông minh như con!"
Ba cũng khẽ hừ lạnh:
"Vừa mới trở về đã gây rắc rối, biết thế này thà để nó c/h/e/c bên ngoài luôn cho xong!"
Đối mặt với việc đứa con gái đã chịu khổ nhiều năm quay về, phản ứng đầu tiên của họ lại là trách mắng.
Tôi liếc nhìn Lục Thiên Thiên đang trốn sau bình phong.
Với những người ba mẹ như vậy, ngay cả tôi cũng thấy rùng mình.
Huống chi là Lục Thiên Thiên, người mang đầy hy vọng quay về tìm lại gia đình.
Nhát d/a/o vô hình này mới thật sự là đòn chí mạng.
Quả nhiên, bóng người kia khẽ lảo đảo vài cái, gần như không đứng vững nổi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-h-c-li-n-hoa-s-ng-l-i&chuong=5]
Tôi cố nén cười, giả vờ khuyên giải: "Ba mẹ đừng nói vậy, dù sao Thiên Thiên cũng là người một nhà với chúng ta."
Ba chỉ hận rèn sắt không thành thép, thở dài đầy bất lực:
"Thôi được rồi, tạm thời cứ đưa nó về nhà đã, để Yên Yên dạy dỗ nó cho tốt."
Dự án của họ ở Châu Âu sắp khởi động, làm gì có thời gian lo cho Lục Thiên Thiên.
Tôi mỉm cười: "Cứ yên tâm giao cho con."
Đạo lý nhân quả tuần hoàn đơn giản như vậy.
Tôi đã muốn dạy cô ta từ lâu rồi.
6
Ba mẹ đưa Lục Thiên Thiên về biệt thự cũ. Sáng sớm hôm sau, họ cùng Đàm Gia Hòa lên đường đi Pháp.
Khi tôi vừa thức dậy đã nghe thấy tiếng cãi vã giữa Lục Thiên Thiên và dì giúp việc là mẹ Ngô.
"Tôi hỏi bà, bà vứt quần áo của tôi đi là có ý gì?"
Mẹ Ngô bĩu môi, giọng điệu k/h/i/n/h khỉnh:
"Xin lỗi nhé, cô chủ nhà tôi mắc chứng sạch sẽ, không bao giờ mặc lại quần áo người khác đã mặc rồi đâu."
Tối qua, sau khi bữa tiệc kết thúc, quản gia đi lấy hành lý giúp Lục Thiên Thiên.
Ai ngờ cô ta lại phẩy tay, dõng dạc tuyên bố:
"Bây giờ thân phận của tôi là gì chứ, sao mấy món đồ rẻ tiền đó có thể xứng với tôi được?"
Trước mặt quản gia, cô ta đ/ố/t sạch từng món quần áo cũ của mình và để lại một đống tro tàn.
Thế nên, tối qua, khi về đến nhà, cô ta đành phải mặc tạm bộ đồ ngủ của tôi.
Không ngờ, sáng nay vừa thức dậy đã thấy mẹ Ngô ném bộ đồ ngủ cô ta vừa cởi vào thùng rác.
Lục Thiên Thiên túm lấy mẹ Ngô, đòi một lời giải thích.
"Tôi mới mặc có một lần, sao lại bảo là bẩn?"
Mẹ Ngô hừ lạnh, lẩm bẩm đầy ẩn ý:
"Bẩn thế nào, chẳng lẽ trong lòng cô không rõ sao?"
Hai mươi năm trước, chồng mẹ Ngô đã bỏ đi cùng với một cô gái tiếp r/u/o/u trong quán bar.
Để lại một đứa con trai ngờ nghệch khiến bà ta phải một mình vất vả nuôi con.
Và qua điều tra của Đàm Gia Hòa, trước khi về nhà họ Lục, Lục Thiên Thiên cũng từng làm tiếp viên ở một quán bar.
Tối qua, tôi cố ý tiết lộ tin này cho mẹ Ngô. Quả nhiên, hôm nay mọi thứ đã bùng nổ.
Hai người cãi nhau long trời lở đất.
Lục Thiên Thiên túm tóc mẹ Ngô, vung tay đ/á/n/h tới tấp.
Nhưng mẹ Ngô cũng không phải dạng vừa, bà ta là họ hàng xa của mẹ tôi, thường ngày đã quen thói cậy quyền cậy thế.
------+++------
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận