Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SAU KHI HẮC LIÊN HOA SỐNG LẠI

Chương 15

Ngày cập nhật : 2025-03-18 17:19:50
Nhưng tôi vẫn tỏ ra khuyên nhủ một cách chân thành:

"Đến nước này rồi mà mẹ vẫn không rõ sao? Mẹ đâu mang họ Lục, giữa người thừa kế nhà họ Lục và mạng sống của mình, mẹ còn không biết nên chọn thế nào sao?"

Tôi đã nói đến mức này, không cần khuyên bảo thêm nữa.

Mẹ lo lắng một lúc lâu rồi mới quyết tâm, sờ bụng và nói một câu xin lỗi.

Cái gọi là tình thân cũng chỉ đến thế.

Tôi cười lạnh, đứng dậy kéo rèm cửa sổ, phát hiện bây giờ đã là chiều tà.

Quả thật hoàng hôn vô cùng đẹp.

Nhìn xem, ánh chiều tà này mới rực rỡ làm sao.

15

Không lâu sau, Đàm Gia Hòa gửi một email nặc danh cho các viện kiểm sát và cơ quan truyền thông lớn.

Không chỉ phanh phui giao dịch mua bán n/o/i t/a/n/g của tù nhân giữa b/ệ/n/h viện và nhà tù mà còn đính kèm danh sách những người liên quan.

Chuỗi bằng chứng hoàn chỉnh nhanh chóng thu h/u/t sự chú ý của dư luận.

Khi bác sĩ nhận được tin, họ đang chuẩn bị cấy ghép quả t/h/ậ/n vào c/o t/h/e mẹ.

Họ sợ sự việc bại lộ, không quan tâm đến b/ệ/n/h nhân đang chảy m/a/u, hoảng hốt bỏ chạy.

Khi cảnh sát đến nơi, mẹ đã thoi thóp, chưa kịp đợi xe cấp cứu đến đã trút hơi thở cuối cùng.

Tất nhiên, Lục Thiên Thiên cũng chẳng khá hơn.

Cô ta bị c/u/o/n/g ép lấy đi một quả t/h/ậ/n, tuy tính mạng không nguy hiểm nhưng lại phát điên.

Sau khi tỉnh lại, bất chấp sự ngăn cản của mọi người, cô ta rút kim tiêm đ/â/m vào động mạch của chính mình.

Nghe y tá kể lại, câu cuối cùng cô ta hét lên là: "Tôi muốn sống lại!"

Có lẽ, cô ta đã nghe được cuộc trò chuyện của đám bác sĩ và đoán ra kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện là mẹ mình.

Trong cơn t/u/y/e/t v/o/ng, cô ta cũng muốn nghịch thiên cải mệnh như tôi.

Nhưng sẽ không có ai đi tặng hoa cúc nhỏ cho cô ta đâu.

Không gieo nhân lành thì lấy đâu quả ngọt.

Ngày tin tức về cái c/h/e/c truyền đến vừa hay là sinh nhật hai mươi mốt tuổi của tôi.

Tôi mở một chai r/u/o/u vang, uống cạn ba ly.

Cảm ơn các người.

Ba, mẹ và cả Lục Thiên Thiên.

Báo ứng của các người chính là món quà sinh nhật tốt nhất tôi từng nhận được.

"Chúc mừng chị, cuối cùng cũng đạt được điều mong muốn.”

Đàm Gia Hòa cầm ly r/u/o/u vang, cùng tôi nâng ly chúc mừng.

Bao nhiêu năm nay, cậu luôn ẩn mình trong bóng tối, giúp tôi xử lý những việc mà tôi không tiện ra tay.

Cậu làm rất tốt.

Tôi rất biết ơn cậu.

Nhưng những thủ đoạn để đ/á/n/h sập Lục thị, cuối cùng phải có người đứng ra gánh chịu hậu quả.

Cảnh sát đã đang trên đường đến đây.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-h-c-li-n-hoa-s-ng-l-i&chuong=15]


Hy sinh cậu, hay hy sinh tôi?

Câu trả lời đã quá rõ ràng.

Trước cửa sổ kính sát đất khổng lồ, Đàm Gia Hòa trong bộ vest đen, dáng người thẳng tắp.

Rất nhiều, rất nhiều năm trước, cậu cũng đứng ở đây, hứa với tôi:

"Sớm muộn gì cũng có một ngày, em sẽ đặt tất cả những gì chị muốn vào tay chị."

Dường như đoán được điều gì đó, cậu nhìn về phía ánh đèn xa xa, ánh mắt bi thương nhưng đầy kiên cường.

"Em luôn có một câu muốn hỏi chị."

"Em hỏi đi." Tôi vẫn có thể đáp ứng yêu cầu nhỏ này của cậu.

"Em đã xem qua hồ sơ của chị. Trước em, chị cũng đã tìm k/i/e/m những đứa trẻ khác. Cuối cùng, tại sao chị lại chọn em?"

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Bởi vì em có tài năng nhưng từ nhỏ chưa từng được ai đối xử tốt. Chị chỉ cần ban cho em một chút ân huệ, chắc chắn em sẽ không dễ dàng phản bội chị."

Sau khi sống lại, tôi đã dành ba năm nghiên cứu tâm lý tội phạm.

Đàm Gia Hòa là đối tượng thí nghiệm đầu tiên của tôi.

Cậu cúi đầu, cười khổ.

"Em biết ngay mà, ngay từ đầu chị đã lợi d/u/n/g em."

Tiếng còi cảnh sát vang vọng, họ đã đến dưới tòa nhà Lục thị.

Chúng tôi đều không nói gì.

Cả hai chỉ lặng lẽ ngồi đó, chờ đợi bóng tối n/u/o/t chửng tia nắng cuối cùng.

Cho đến khi cảnh sát sắp ập vào cửa, cậu đột nhiên hỏi tôi:

"Chị, chị đoán ai sẽ thắng?"

Lời chưa dứt, một người đàn ông thô kệch đẩy cửa bước vào.

"Cô Lục Yên Yên, chúng tôi có một số câu hỏi về vụ trang sức phóng xạ của Lục thị và vụ tham gia mua bán n/o/i t/a/n/g trái phép, muốn mời cô phối hợp điều tra."

Tôi ngước mắt nhìn về phía Đàm Gia Hòa.

Hừ, con sói con do tôi nuôi dưỡng.

Cuối cùng cũng lớn rồi.

16

Mùa hạ qua đi, mùa thu sắp đến, những cơn mưa thu khiến thời tiết trở nên lạnh hon.

Sau mười lăm năm, tôi lại trở về thành phố Tần.

Lần này, không phải để báo thù.

Mà là để đón một người.

Mười lăm năm trước, tôi ở trong trại tạm giam vài ngày rồi được thông báo điều tra kết thúc, có thể về nhà.

Đàm Gia Hòa đã thay tôi gánh tội.

Cậu dùng năm ngày, cố tình để lộ những sơ hở trước đó để lại, gánh hết tội lỗi về mình.

Sau khi phán quyết có hiệu lực, tôi đến nhà tù thăm cậu.

Qua lớp kính, tôi lạnh lùng cười nhạt: "Cánh cứng rồi, ngay cả tôi cũng dám lừa?"

Cậu lại cười: "Chị có thể lừa em, sao em lại không được lừa chị?"

Đàm Gia Hòa đang nói về chuyện tôi thừa nhận đã lợi d/u/n/g cậu khi cậu hỏi tại sao tôi chọn cậu.

Đúng vậy, mục đích ban đầu của tôi khi tiếp cận Đàm Gia Hòa vốn không trong sáng.

Nhưng lý do quan trọng hơn là, ác có ác báo, thiện cũng phải có thiện báo.

Như vậy mới công bằng, phải không?

Tất cả những gì tôi cho cậu, từ một bộ quần áo nhỏ bé, đến lớn như toàn bộ Lục thị.

Đều là trả lại bó hoa cúc nhỏ năm đó.

Thực ra, tôi cũng đã từng nghĩ đến việc cứ coi Đàm Gia Hòa như quân cờ là xong.

Tôi giao hết những chuyện dơ bẩn trong vùng xám cho cậu xử lý là để sau này bản thân có thể thoát thân một cách sạch sẽ.

Nhưng hai kiếp rồi, những người bên cạnh tôi, nếu không phải kẻ xấu xa thì cũng là người thối nát.

Chỉ có cậu đã cho tôi thấy một chút sự lương thiện cuối cùng của thế gian này.

Tôi không muốn hủy hoại cậu như vậy.

Nên đến phút cuối cùng, tôi đã do dự.

Tôi định sau khi báo thù xong sẽ tự mình gánh tội, giao Lục thị cho Đàm Gia Hòa.

Cũng coi như là chút chân tình cuối cùng của tôi dành cho cậu.

Chỉ là Đàm Gia Hòa quá thông minh.

Cậu tính toán mọi sơ hở một cách hoàn hảo khiến tôi không còn đường lật lại vụ án.

Tôi thua rồi.

Thua một cách triệt để.

"Em rất vinh hạnh."

Tim tôi run lên.

"Cái gì?"

Cậu tiếp tục: "Bất kể chị chọn em vì lý do gì, em đều rất vinh hạnh, cũng không hối hận."

Tôi chợt nhớ đến ngày đưa cậu về nhà.

"Em có muốn đi với chị không?"

"Muốn."

"Sẽ phải chịu nhiều cực khổ đấy."

"Em không sợ."

Cậu đã thực hiện lời hứa của mình.

"Sớm muộn gì cũng có một ngày, em sẽ đặt tất cả những gì chị muốn vào tay chị."

Từng giọt nước mắt rơi xuống chân tôi.

Năm đó, khi bị c/a/t đi một quả t/h/ậ/n, tôi còn chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.

Đàm Gia Hòa giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên tấm kính, như muốn lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt tôi.

------+++------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận