Chính nơi đó, kiếp trước, cậu ta đã gửi bố tôi đến.
Tôi vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ cậu ta nhìn xuống tôi từ trên cao: "Lục Vãn Vân, chẳng phải cô chỉ dựa vào việc ba cô có tiền thôi sao?"
"Cô không coi mạng của Miên Miên ra gì, biến tôi thành một cỗ máy chỉ biết kiếm tiền. Người như cô, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, làm gì có trái tim, trong mắt cô căn bản không hề có chỗ cho những kẻ nghèo khổ như bọn tôi."
Đầu điếu thuốc đỏ rực dí thẳng lên mặt tôi.
"Tôi chính là muốn cô mất đi tất cả, muốn bố cô bị tống sang Bắc Myanmar làm lợn hai chân."
Hồi ức kết thúc, tôi mỉm cười nhìn Cố Tranh bị lôi lên xe.
Cậu ta tỉnh lại, dường như nhận ra điều gì đó, điên cuồng giãy giụa: "A Vân, tha cho tôi đi."
"Cô thường xuyên quyên góp cho trẻ mồ côi, tôi cũng là một đứa trẻ mồ côi mà, sao cô không thể nhân từ hơn một chút?"
"Kiếp này cô không hề chịu tổn thương nào cả, tại sao vẫn không chịu buông tha cho tôi?"
Tôi bật cười vì tức giận.
Tổn thương không xảy ra, không có nghĩa là vết sẹo chưa từng tồn tại.
Huống hồ, tôi - Lục Vãn Vân - chưa bao giờ là một bông hoa nhỏ yếu đuối, thiện lương.
Lấy máu trả máu mới là chân lý tôi tin tưởng.
Cậu ta đã hại tôi đến mức này, vậy tôi tất nhiên phải trả lại gấp mười, gấp trăm lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-kh-ng-h-l-ng-thi-n&chuong=11]
10
Tôi sắp xếp người định kỳ báo cáo tình hình của Cố Tranh.
Và đặc biệt dặn dò, đừng để cậu ta chết quá dễ dàng.
Một năm sau, tôi thuận lợi tiếp quản công ty của bố, trở thành người đứng đầu một công ty giải trí khổng lồ.
Thẩm Xác trở thành nghệ sĩ hàng đầu của công ty.
Cậu ấy đã không còn là cậu bé non nớt năm xưa, đến nói một câu sắc bén cũng phải nhìn sắc mặt tôi nữa.
Nhưng vẫn quen xác nhận mọi chuyện với tôi.
"Chị, chị đang nghĩ gì thế?"
Cậu ấy giơ tay quơ quơ trước mặt tôi, đôi mắt cún con sáng lấp lánh nhìn tôi.
"Không có gì, chỉ đang nghĩ, có phải chúng ta đã gặp nhau từ rất lâu rồi không?"
Đôi mắt cún con lập tức cong lên thành nụ cười: "Chị, cuối cùng chị cũng nhớ ra em rồi!"
Lần tôi đến cô nhi viện tặng khăn quàng cổ cho Cố Tranh, cậu ấy cũng có mặt.
"Chị đã đưa cho em một cái băng cá nhân, còn cẩn thận giúp em dán lên, dặn em phải bảo vệ gương mặt nhỏ của mình thật tốt."
Ký ức trôi xa, tôi chợt nhớ đến hôm đó dưới gốc cây ngân hạnh, có một đứa trẻ leo cây bị ngã xuống, mặt bị trầy xước.
Tôi nhẹ nhàng thổi lên vết thương, giúp cậu bé dán băng cá nhân.
Ánh mắt cậu bé lúc đó cũng như bây giờ, sáng long lanh, chìa cho tôi một chiếc lá ngân hạnh: "Chị, chiếc lá này là đẹp nhất."
Thảo nào...
Kiếp trước, lúc tôi chết đi, dù khi đó cậu ấy chỉ là một nghệ sĩ nhỏ vô danh, nhưng vẫn liều mạng lao đến, lấy áo khoác của mình đắp lên người tôi.
Giọng nghẹn ngào cầu xin bác sĩ cứu tôi.
"Cảm ơn em."
"Hả?" Cậu ấy ngẩn người.
"Nhưng chị sẽ không thích em đâu. Với chị, nghệ sĩ chỉ là một món hàng cần được đưa ra thị trường."
"Còn tình yêu không phải là thứ chị cần, chị vẫn còn rất nhiều việc quan trọng hơn phải làm."
Đôi tai cún con cụp xuống, ỉu xìu một lúc rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Không sao đâu chị, em có thể cùng chị đi làm từ thiện, cùng chị đứng trên đỉnh cao mãi mãi."
Đồng hành bên nhau, cũng coi như là ở bên nhau rồi nhỉ.
Sau này, nghe nói Cố Tranh sống rất thê thảm.
Tháng đầu tiên bị tôi bán sang Bắc Myanmar, cậu ta mới thực sự hiểu được sự tàn nhẫn của con người có thể đến mức nào.
Chân gãy của cậu ta vì không được chữa trị kịp thời nên thối rữa, bốc mùi nồng nặc.
Bị hơn mười người trong cùng căn phòng giữ chặt, thẳng tay cắt bỏ phần đùi bị hoại tử.
Cố Tranh vừa khóc vừa gào, cầu xin bọn họ tha cho mình.
Nhưng đám người kia chỉ cười nhạo: "Bên trên dặn rồi, mày chỉ là một con súc vật, bọn tao thích chơi thế nào thì chơi thế đó."
Cố Tranh chưa trụ được bao lâu đã bị chơi đến hỏng.
Loại hàng như cậu ta, đến tư cách làm "lợn hai chân" cũng không có.
Chỉ có thể bò lết trong khu trại, chuyên đi cọ rửa nhà vệ sinh.
Sau này, vì muốn trốn thoát, cậu ta lại bị khoét mất một con mắt và một quả thận.
Có lẽ ông trời cũng giúp tôi, cậu ta thảm đến thế mà vẫn có thể sống sót.
Sống để chịu khổ thật tốt.
Sau này, trên mạng xuất hiện một đoạn video.
Có người nói rằng khi đi du lịch Bắc Myanmar, họ đã gặp một kẻ tàn tật bò lê lết ăn xin trên phố.
Nhìn thoáng qua có vẻ giống một "tiếp thị lưu lượng" (1) từng nổi danh một thời - Cố Tranh, kẻ bị dân mạng chế giễu là "bát bách trư hồng" (2), nhưng còn chưa kịp nổi đã lụi tàn.
Chỉ là, hình như cậu ta không có lưỡi, chỉ có thể rên rỉ ư ử bò về phía họ.
Cuối cùng, bị mấy tên hung thần ác sát túm lấy, kéo lê cái chân biến dạng, ném thẳng lên xe chở lợn.
Khoảnh khắc cuối cùng trong video, con mắt duy nhất còn lại của cậu ta, chết lặng trừng trừng nhìn vào ống kính.
Tôi đã từng nói rồi.
Sống…còn đáng sợ hơn chết rất nhiều.
Chú thích”
(1) Tiếp thị lưu lượng (营销咖): Chỉ những người nổi tiếng nhờ chiêu trò truyền thông, tạo scandal để duy trì sự chú ý.
(2)"Bát bách trư hồng" (八百猪红): Chơi chữ, ám chỉ một người từng nổi nhưng cuối cùng thất bại thảm hại như lợn bị làm thịt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận