Sau khi tỉnh lại, Cố Tranh nhận được tin mình bị loại khỏi danh sách chung kết.
Trước khi bị bảo vệ lôi ra ngoài, cậu ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào vị trí quán quân, nghiến răng nghiến lợi gào lên: "Không thể nào! Lục Vãn Vân! Là cô hại tôi!"
"Rõ ràng tôi sắp được debut với ngôi vị quán quân! Tôi sắp trở thành đỉnh lưu rồi!"
Cậu ta như một con chó bị đè rạp xuống đất, hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng gào thét.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi lập tức hiểu ra, Cố Tranh cũng đã trọng sinh.
Nhìn bóng dáng của cậu ta, tôi chậm rãi nhếch môi.
Cố Tranh trước kia nhiều lắm chỉ là kẻ có nhân phẩm thối nát.
Nhưng kẻ trước mặt tôi bây giờ, chính là kẻ đã từng đứng trên đỉnh cao của giới giải trí, đạp tôi xuống bùn nhơ, khiến tôi chịu đủ mọi sỉ nhục đến chết.
Thật tốt quá.
Chỉ có như vậy, cậu ta mới đáng chết nhất.
"Đáng tiếc thật, bây giờ cậu chẳng còn gì nữa rồi."
À không, tôi nhầm.
Cậu ta vẫn còn Trần Miên.
Lần này, không có sự can thiệp của tôi, cuối cùng cậu ta cũng có thể toại nguyện ở bên cô ta rồi.
Chỉ là không biết, khi ánh hào quang ngôi sao hoàn toàn vụt tắt, một kẻ vô dụng như Cố Tranh… liệu Trần Miên có còn yêu cậu ta đến phát điên như trước không?
8
Cố Tranh mặt mày bầm dập, lảo đảo bò dậy khỏi mặt đất, hung hăng trừng mắt nhìn tôi và Tiêu Nhan.
"Không sao cả, dù không có chương trình này, tôi – Cố Tranh – vẫn có thể quay lại đỉnh cao."
Cậu ta kéo tay Trần Miên, ngẩng cao đầu như một con công trống kiêu ngạo, rồi sải bước rời đi.
Tiêu Nhan bước đến, vỗ nhẹ vai tôi: "Cảm ơn cô, đã giúp tôi báo thù."
Tôi khẽ mỉm cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-kh-ng-h-l-ng-thi-n&chuong=8]
Tôi cũng chỉ đang giúp chính mình mà thôi.
Cố Tranh năm tám tuổi mới trở thành trẻ mồ côi. Mẹ của cậu ta vì không chịu nổi bạo hành nhiều năm nên đã tự sát. Sau đó, cha cậu ta trong một lần say rượu đã cưỡng hiếp một người phụ nữ đơn thân đang trên đường đi làm về.
Người phụ nữ đó chính là mẹ của Tiêu Nhan.
"Mẹ tôi trước khi chết vẫn còn nắm chặt tiền học phí của tôi. Chỉ vì ba ngàn tệ đó, bà đã bị con súc sinh ấy đánh đến chết."
"Tôi không thể trơ mắt nhìn con trai của gã trở thành ngôi sao danh lợi song toàn."
Vì vậy, tôi đã tìm đến Tiêu Nhan, cùng cô ấy dựng nên một màn kịch để lấy đi lòng tin của một kẻ vốn đa nghi như Cố Tranh.
Chỉ khi để cậu ta rơi từ đỉnh cao xuống vực thẳm, cô ấy mới có thể hả giận, buông bỏ chấp niệm mà ra nước ngoài học cao học.
Nhưng tôi thì khác, tôi muốn Cố Tranh sống không bằng chết.
Sau màn kịch này, Thẩm Xác và Chu Lâm An lần lượt debut với vị trí quán quân và á quân, còn tôi thì lao đầu vào công việc mới.
Nhờ hiệu ứng "hắc hồng" (*), chương trình ngày càng nổi tiếng, tôi bận rộn đến mức không chạm đất, các dự án phim ảnh và tài nguyên thương mại cứ thế mà ập tới.
Còn về Cố Tranh, kiếp trước cậu ta đứng trên đỉnh cao giới giải trí, quen hưởng thụ những lời tung hô, cho rằng mọi thứ đều là điều hiển nhiên.
Khi Thẩm Xác đang đàm phán với một nhà sản xuất danh tiếng, Cố Tranh cũng xuất hiện.
Cậu ta ăn mặc rất chỉn chu, nhưng ánh mắt đã không còn vẻ kiêu căng như trước.
Tôi nghe nói, thời gian qua, cậu ta đã liên hệ với rất nhiều đạo diễn và nhà sản xuất âm nhạc từng hợp tác ở kiếp trước, nhưng không ai thèm đoái hoài đến.
Mà người trước mặt Cô Tranh lúc này chính là nhà sản xuất mà kiếp trước đã phải ba lần bốn lượt cầu xin mới có được một cơ hội mời được cậu ta xuống núi đóng phim.
Vậy mà giờ đây, cậu ta lại bị bảo vệ chặn ngoài cửa, còn hống hách mắng: "Ông chủ của cậu còn phải đích thân đến cầu xin tôi, một thằng bảo vệ thấp hèn như cậu mà cũng dám cản đường tôi?"
Nhà sản xuất lập tức đập bàn, cười lạnh: "Tưởng ai, hóa ra là cái tên 'Ba Giây' tai tiếng lẫy lừng đây mà!"
Sau khi Cố Tranh sụp đổ, fan hâm mộ quay lưng đã cắt ghép mấy đoạn video kia thành meme châm biếm, phát tán rộng rãi trên các diễn đàn.
Cái danh "Ba Giây" cũng từ đó mà ra.
Đúng là đàn ông mới biết cách khiến đàn ông phát điên.
Sắc mặt Cố Tranh tối sầm: "Bộ phim ông đang sản xuất, chỉ có tôi diễn mới có thể đại bạo!"
Trần Miên đứng phía sau cậu ta, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Nhưng tôi vẫn nhận ra, trong mắt cô ta chợt lóe lên một tia chán ghét.
Khoảng thời gian đi theo Cố Tranh này, cô ta đã phải chịu không ít ánh mắt khinh thường, thứ tình yêu này liệu có thể kéo dài bao lâu đây?
"Có nổi hay không thì chưa biết, nhưng tôi không muốn nam chính của mình lại dính dáng đến một 'Ba Giây'."
"Cô…!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận