Từ khi độ hot của Cố Tranh vượt xa các thí sinh khác, chưa ai dám nói chuyện với cậu ta như vậy.
“Quản lý của tôi đâu?”
“Cô ấy nói bị lẹo mắt, đi cấp cứu rồi.”
Cố Tranh im lặng vài giây, mặc lại quần áo rồi hỏi: “Chỉ là dẫn một người vào thôi mà, chương trình này chẳng phải dựa vào tôi để kiếm tiền sao? Chuyện nhỏ như vậy có đáng làm to không?”
Nhân viên nhìn nhau, không ai nói gì.
Một người đưa điện thoại cho cậu ta.
Chuyện này không lên hot search, nhưng chỉ cần tìm kiếm, khắp nơi đều đã lan truyền ảnh chụp màn hình và video.
Cố Tranh xem càng lâu, sắc mặt càng đen lại, cuối cùng vung tay đập nát điện thoại.
“Ai làm? Tôi hỏi, ai mẹ nó làm?”
Đạo diễn trợn trắng mắt.
“Camera ẩn, quy tắc thường lệ của show truyền hình. Quản lý của cậu lẽ ra phải cảnh báo trước về việc giữ ý tứ.”
Cố Tranh ôm lấy đầu đau nhức, hồi tưởng lại đúng là tôi đã ám chỉ với cậu ta, mấy ngày này đừng để Trần Miên ra khỏi phòng ngủ, vì camera chỉ đặt ở phòng khách.
Nhưng lúc đó, cậu ta bị cơn giận làm mờ mắt, chỉ cảm thấy tôi đang coi thường Trần Miên.
“Bây giờ phải làm sao?” Có người yếu ớt lên tiếng.
“Thuê người, kiện hacker, nói rằng có kẻ sử dụng AI ghép mặt cậu ta vào video để bôi nhọ.”
Ừm, không hổ danh là đạo diễn của chương trình đình đám, phương án xử lý khủng hoảng cực kỳ nhanh nhạy.
Bề ngoài, mọi chuyện có vẻ đã được dập tắt, nhưng phiếu bầu online của Cố Tranh lại rớt thảm hại, rơi thẳng xuống hạng tám.
Và sau đó, cậu ta phát hiện, không thể liên lạc được với tôi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-kh-ng-h-l-ng-thi-n&chuong=5]
5
Cùng lúc đó, một người khác cũng đang giận dữ không kém
Đó chính là Tiêu Nhan.
"Cái thứ đê tiện này, cô dám giở trò với tôi!"
Lúc này, tôi đang ở quán cà phê của công ty, gặp mặt hai nghệ sĩ mà Tiêu Nhan vừa ném lại.
"Chào... chào chị Vân."
Cả hai đều có ngoại hình khá ổn. Chu Lâm An phù hợp với hình tượng công tử phong nhã, còn Thẩm Xác có gương mặt non trẻ, nhưng trong ánh mắt lại chất chứa cảm xúc mãnh liệt, rất hợp để vào vai bệnh kiều.
"Từ hôm nay, tôi sẽ là người quản lý của hai cậu."
Cả hai nhìn nhau, vẻ mặt không giấu nổi sự kinh ngạc: "Sao lại vậy? Chẳng phải chị Vân chỉ dẫn dắt những nghệ sĩ hàng đầu thôi sao?"
Chẳng lẽ họ chưa bao giờ nghĩ đến khả năng, chính tôi là người sẽ đưa họ từ vô danh trở thành ngôi sao ư?
"Nếu nhất định phải có lý do, thì là vì Tiêu Nhan đã bán hai cậu cho tôi."
"Và còn nữa, công việc đầu tiên của hai cậu sau khi về đội của tôi chính là, tham gia vòng thách đấu của Tôi Là Siêu Tân Tinh."
Ngày hôm sau, tôi dẫn Chu Lâm An và Thẩm Xác đến hậu trường ghi hình chương trình.
Vừa bước vào, tôi đã nhìn thấy Cố Tranh với vẻ mặt âm u.
Dưới mắt cậu ta thâm quầng, cằm lún phún vài nốt mụn mới mọc, râu ria lởm chởm, trông cứ như cả đêm không ngủ.
Đột nhiên, cổ tay tôi bị siết chặt, lực mạnh đến mức khiến tôi hơi cau mày.
"Lục Vãn Vân, cô chết ở đâu rồi hả?"
"Cô có biết tối qua tôi đã gọi cho cô bao nhiêu cuộc không?" Cậu ta đỏ mắt, giơ màn hình điện thoại lên, hàng dài cuộc gọi nhỡ.
"Cô biết rõ chương trình có camera ẩn, tại sao không nhắc tôi? Tôi là nghệ sĩ kiếm tiền nhiều nhất cho cô đấy, mất tôi rồi, cô nghĩ mình sẽ khá hơn à?"
Tôi siết chặt ngón tay cậu ta, bẻ mạnh lên trên, suýt nữa thì nghiền nát luôn.
Mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình thản: "Vậy thì thật trùng hợp."
Tôi mỉm cười, đưa cho cậu ta một tập tài liệu.
"Đây là hợp đồng ký cách đây mấy ngày, bây giờ cậu đã là nghệ sĩ dưới trướng Tiêu Nhan rồi."
Không thèm để ý sắc mặt u ám của Cố Tranh, tôi dẫn theo hai người mới đi gặp đạo diễn để bàn bạc.
Vì vụ lùm xùm của Cố Tranh mà chương trình đã bị giảm nhiệt khá nhiều, giờ đang trông chờ gương mặt mới để kéo hot search trở lại.
"Lục Vãn Vân, cô dám?"
Một giọng nói đầy phẫn nộ vang lên từ phía sau, nghe qua có vẻ đang rất nghiến răng nghiến lợi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận