Cố Tranh sải bước đến gần tôi, nhưng còn chưa kịp chạm vào, Thẩm Xác đã dùng thân hình rắn rỏi chắn trước người tôi.
Bàn tay vươn ra giữa không trung của Cố Tranh bị cản lại.
"Mày là cái thá gì, cút!"
Cố Tranh xưa nay luôn được công ty nuông chiều, lúc nào cũng mắt cao hơn đầu, chẳng bao giờ coi đám nghệ sĩ hạng xoàng ra gì.
"Ừ thì cũng chẳng là gì to tát." Thẩm Xác cười nhạt: "Chỉ là giờ tôi là nghệ sĩ của chị Vãn Vân thôi."
Lần đầu tiên, cậu ấy dám lên tiếng khiêu khích như vậy.
Sau đó lại lén lút quay đầu nhìn phản ứng của tôi, thấy tôi mỉm cười, cậu ấy mới yên tâm.
"Lục Vãn Vân, cô cố ý chọn thằng nhãi này để chọc tức tôi à?"
Cố Tranh nhướn mày, nét mặt đắc ý.
"Tôi biết cô vẫn luôn không vừa mắt chuyện của tôi và Miên Miên. Đầu tiên là tịch thu hết quần áo, túi xách của tôi, sao, vẫn chưa thấy hả giận à?"
"Bây giờ lại giả vờ chuyển hợp đồng của tôi sang cho Tiêu Nhan, còn cố ý tìm một người để thu hút sự chú ý của tôi?"
"Hửm?"
Tôi thực sự không hiểu nổi Cố Tranh lấy đâu ra cái suy luận này.
"Được rồi, chiêu này của cô cũng có chút tác dụng đấy."
Cố Tranh tự nói tự nghe, nhíu mày một cái, rồi ngẩng cao cằm với đường nét sắc lạnh.
"Tôi có thể làm theo ý cô, chỉ cần cô giúp tôi giải quyết rắc rối lần này."
Tôi có ý gì đâu chứ?
Tôi thẳng thắn hỏi ra suy nghĩ trong đầu, nhưng Cố Tranh lại mất kiên nhẫn, cau mày khó chịu: "Cô đừng quá đáng nữa, đừng được đằng chân lân đằng đầu."
"Tôi biết cô thích tôi, vì thế mới luôn ghen tị với Miên Miên, giở đủ trò như thế này."
"Chỉ cần cô làm tốt vai trò quản lý của mình, tôi cũng có thể để cô yên ổn ở bên cạnh tôi..."
Bỗng nhiên, một hình ảnh hiện lên trong đầu tôi…
Ở kiếp trước, ngay trước khi chết, Cố Tranh cũng nhìn tôi như vậy, lẩm bẩm một câu:
"Tất cả là do cô không biết đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-kh-ng-h-l-ng-thi-n&chuong=6]
Tôi đã cho cô cơ hội ở bên cạnh tôi, vậy mà cô còn vọng tưởng muốn thay thế Miên Miên."
Lúc đó, tôi vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, hoàn toàn không kịp suy nghĩ sâu về ý nghĩa của câu nói này.
6
Lúc này, tôi suýt nữa bật cười thành tiếng, Cố Tranh vẫn luôn cho rằng tôi thích cậu ta sao?
Tôi ngăn cản cậu ta và Trần Miên đến với nhau là vì tôi ghen tị với Trần Miên à?
"Tôi nói này, Cố Tranh, cậu từng kể lúc năm tuổi có đập đầu vào đâu đó, phải không? Có khi nào cú đập đó khiến não cậu nát ra như đậu hũ rồi không?"
"Tôi, và cả bọn họ nữa." Tôi chỉ vào Chu Lâm An và Thẩm Xác trước mặt: "Tất cả các cậu chỉ là hàng hóa của tôi. Làm quản lý, nhiệm vụ của tôi là đóng gói sản phẩm rồi tung ra thị trường."
"Tôi rốt cuộc đã làm gì để cậu có cái ảo tưởng đó vậy?"
Cố Tranh nghe xong thì tức đến bật cười, nghĩ rằng tôi chỉ đang cứng miệng mà thôi.
"Nếu không thích tôi, thì sao cô lại đưa tôi về nhà? Còn sốt sắng băng bó cho tôi, cho tôi ăn, cho tôi mặc?"
Tôi sững người vì sự hoang đường của câu nói này, đến mức không nhận ra ánh mắt Thẩm Xác phía trước chợt trở nên u ám.
"Vì để giành một suất tham gia chương trình tuyển chọn cho tôi, cô còn dám đập bàn với chủ tịch nữa..."
Ôi trời ạ.
Đưa cậu ta về nhà, là vì tôi tình cờ có một căn hộ gần đó.
Lúc ấy cậu ta bị thương do cứu tôi, tôi chỉ nhất thời thấy có tiềm năng nên mới mang về, chuẩn bị sẵn cho việc ký hợp đồng.
Còn chuyện đập bàn với chủ tịch, đó là vì chủ tịch chính là ba tôi chứ ai!
Chẳng qua để tiện hành động, chuyện này trong công ty chỉ có vài người biết.
Tôi với ba tôi bình thường cứ rảnh là đập bàn, tiếng bàn đập vang lên chẳng kém gì nhau.
"Ừ thì, tôi công nhận, ban đầu cậu đúng là có chút nhan sắc đấy."
Nhưng chỉ giới hạn trong khoảng thời gian đầu, khi cậu ta còn tự ti và nhút nhát.
Còn đàn ông một khi tự cao quá mức, thì sớm muộn gì cũng thối nát.
"Nhưng tất cả những việc tôi làm, chẳng khác gì giúp một kẻ lang thang ven đường cả. Khác ở chỗ, người lang thang còn biết nói cảm ơn, còn cậu thì chỉ khiến tôi thấy ghê tởm."
Sắc mặt Cố Tranh sa sầm đến mức có thể kẹp chết ruồi.
"Miên Miên nói không sai, cô đúng là một con đàn bà bẩn thỉu, ai cũng có thể trở thành công cụ để cô lợi dụng."
"Cô nghĩ làm vậy thì tôi sẽ quỳ xuống cầu xin cô à? Hừ, cứ chờ xem mặt cô bị vả nát thế nào đi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận