Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÔI XỐC BÀN CƠM TẤT NIÊN

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-07-31 23:32:48
1

Tôi lật tung bàn tiệc giao thừa.

Lý do là vì mẹ tôi nói dối rằng bà ta mắc bạo bệnh, cần phải lập tức phẫu thuật. Tôi cuống cuồng chuyển ngay 500.000 cho bà ta.

Vừa quay lưng đi, bà ta đã đưa hết số tiền đó cho chị dâu tôi.

Thưởng công vì chị ta sinh thêm được đứa con trai thứ hai.

Khi biết sự thật, tôi giận đến điên người, yêu cầu bà ta trả lại tiền cho tôi.

Mẹ tôi ngược lại còn trách móc: “Con đã nói đời này không lấy chồng rồi thì giữ nhiều tiền như vậy làm gì?”

Chị dâu tôi châm chọc: “Chắc là định để cho mấy gã trai ngoài kia xài hộ chứ gì.”

Anh tôi thì mải chơi game, đầu không thèm ngẩng lên: “Bảo sao bao năm qua mà chỉ tích có được 500.000.”

Bố tôi tát tôi một cái như trời giáng, chửi thẳng: “Tiền của mày cái gì? Tao sinh mày, nuôi mày lớn từng này, giờ cho tí tiền đã kêu gào, mày tính là cái thá gì hả?”

Tôi ôm mặt lùi lại hai bước. Anh chị chửi tôi, tôi có thể không để tâm. Bố đánh tôi, tôi cũng có thể nhẫn. Nhưng mẹ tôi, bà ta thì không thể đối xử với tôi như vậy. Sao bà ta có thể làm vậy với tôi chứ?

“Mẹ à, là mẹ nói mẹ bị bệnh nặng… con xót mẹ, nên mới gửi tiền cho mẹ đó!” Tôi gào lên.

Bà ta né tránh ánh mắt tôi, lí nhí nói: “Con giữ tiền chặt như vậy, nếu mẹ không nói thế thì con chịu đưa à?”

“Trả tiền lại cho con! Trả lại cho con!” Tôi giận đến run cả người. Giây phút đó, tôi thực sự hận chính mình, tại sao lại có lương tâm? Tại sao không kiểm chứng rõ ràng đã vội vàng chuyển tiền đi?

“Mày điên rồi à, mùng một Tết đã muốn gây sự!” Ông ta gầm lên, cầm cái bát rượu trên tay ném thẳng về phía tôi.

Tôi không kịp tránh, trán bị đập trúng, đau nhói như muốn nổ tung. Tôi theo phản xạ đưa tay lên sờ, máu đầy tay.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-x-c-b-n-c-m-t-t-ni-n&chuong=1]


Tôi nhìn máu trên tay, rồi ngẩng đầu nhìn gia đình trước mặt. Không, phải là một lũ hút máu mới đúng.

Tôi nghiến răng, từng bước từng bước tiến về phía họ.

Mẹ tôi sợ đến hồn phi phách tán, hai tay liên tục xua xua: “An Anh, con… con định làm gì?”

Tôi bước đến trước bàn ăn, hung hăng lật tung: “Cái nhà này, mẹ kiếp, ai cũng đừng mong yên ổn mà sống!”

Bố tôi sững người. Chắc nằm mơ ông ta cũng không nghĩ tôi dám phản kháng như vậy. Ông ta thở hổn hển, mặt đen kịt lại vì giận, điên cuồng túm lấy cái ghế bên cạnh.

“Mã An Anh, mày tưởng có tí bản lĩnh là dám chống trời hả? Tao còn sống sờ sờ đây này! Ai dạy mày cái thói hỗn láo này, mày dám lật bàn cơm của tao, hôm nay tao không đánh ch.ết mày tao không làm người!”

Mẹ tôi sợ đến hoảng loạn, bà ta quýnh quáng nói: “An Anh à, con… con bớt nóng lại một chút đi, cứ bướng bỉnh như thế là không được đâu. Mau quỳ xuống xin lỗi bố con đi, mau lên!”

Tôi nhìn cái ghế bố tôi định đập tới, không nói một lời, lao lên trước một bước, cướp phắt lấy từ tay ông ta, rồi ném mạnh sang một bên.

“Ông thử đụng vào tôi một ngón tay nữa xem!” Tôi chỉ thẳng vào mặt ông ta mà gào lên.

Quyền uy của bố tôi đã bị tôi đạp nát dưới chân. Lần này ông ta càng điên cuồng hơn: “Mã An Anh, con quỷ ch.ết yểu này, tao phải gi.ết mày!” Ông ta lao vào bếp, đi lấy dao rồi.

2

Mẹ tôi giờ đã hoàn toàn mất phương hướng, bà ta chỉ còn biết kêu lên: “Ông nó, ông bình tĩnh, bình tĩnh lại đi! An Anh, con mau quỳ xuống xin lỗi bố đi!”

Tôi ngoảnh đầu nhìn lại một cái, giữa lúc hỗn loạn, anh tôi và chị dâu đã lùi ra đến tận cửa lớn, đứng đó xem trò vui, như thể sự sống chết của cái nhà này chẳng liên quan gì đến họ.

“Con đi đi, đi đi!” Mẹ tôi cuối cùng cũng hoàn hồn, bà ta nhào tới đẩy tôi: “Tính bố con con còn không rõ à? Con chọc ông ấy tức đến vậy, ông ấy thật sự sẽ ra tay đấy!”

“Vậy thì đúng lúc quá.” Tôi xắn tay áo: “Ông giết tôi đi, thêm món góp vui cho bữa cơm tất niên của các người.”

Tôi nhìn bà ta, nghiến răng nói: “Tôi không đi. Hôm nay tôi muốn xem thử ông ta giết tôi như thế nào.”

“Con đừng đâm vào tim mẹ nữa, An Anh, con đi đi!” Bà ta càng đẩy tôi mạnh hơn.

Trong lúc tôi còn đang giằng co với mẹ thì bố tôi từ bếp đi ra, trong tay quả nhiên là một con dao mổ lợn.

Mẹ tôi hét lên một tiếng, cả người như hóa đá.

Bố tôi giơ dao xông thẳng về phía tôi, tôi vớ ngay cái ghế dưới chân. Ông ta không khách sáo, tôi cũng chẳng cần nhẫn nhịn. Ngay từ khoảnh khắc tôi lật tung bàn ăn, tôi đã quyết rồi, tôi sẽ không nhịn nữa.

Ba mươi ba năm rồi, tôi đã nhẫn đủ rồi.

Tay tôi giơ lên, ghế quật xuống.

Dao trong tay bố tôi bị tôi đánh rơi xuống đất, tay ông ta cũng bị tôi đập sưng. Nhưng ông ta nào chịu thôi? Lại giơ tay định tát tôi, tôi lập tức lấy ghế chắn lại, không để ông ta chạm vào mình dù chỉ một chút.

Bố tôi tát liền bảy tám cái, nhưng tất cả đều trúng vào chân ghế. Thấy rõ là không phải đối thủ của tôi, ông ta chỉ còn cách lùi vào sát tường, vừa né vừa mắng nhiếc: “Mã An Anh, ông trời sẽ thu mày! Sét đánh chết mày cho tao! Sao mày không chết ngoài đường đi, còn mặt mũi quay về ăn Tết, quay về bôi tro trát trấu vào mặt tao! Mày chờ đấy, có ngày tao sẽ đánh chết mày!”

“Mã Quốc Quân, tôi nói cho ông biết, từ nay về sau, đừng hòng đụng vào tôi dù chỉ một ngón tay.” Tôi hét về phía ông ta.

Bố tôi vừa nghe liền nhảy dựng lên, nhưng liếc thấy cái ghế vẫn còn trong tay tôi, ông ta lặng lẽ dừng lại, rụt người lại như con chó cụp đuôi.

Mẹ tôi chạy tới đứng chắn trước ông ta, nhìn tôi, ánh mắt đã đầy sợ hãi.

“Tân Dương, giết nó đi, con giết nó cho mẹ!” Bố tôi bắt đầu hét về phía anh tôi.

Tôi quay đầu lườm thẳng anh tôi, tên nhát gan ấy giờ đã trốn kỹ sau lưng vợ, bảo anh ta đánh cược thì gan to như trời, nhưng bảo đối đầu với tôi, anh ta chưa chắc dám.

“Tôi không buồn lằng nhằng với mấy người nữa.” Tôi lạnh giọng nói: “Trả tiền lại cho tôi.”

Bình Luận

0 Thảo luận