Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÔI XỐC BÀN CƠM TẤT NIÊN

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-31 23:33:36
9

Mấy câu vừa rồi, xem như mẹ tôi cũng còn chút tự biết thân biết phận.

“Muốn theo tôi cũng được, nhưng tôi có điều kiện.” Tôi nhìn thẳng vào mắt bà.

“Con nói đi, con nói đi.” Bà dè dặt đáp, ánh mắt đầy dò xét.

“Cắt đứt liên lạc với anh và chị dâu. Không được gọi điện, sau này cũng không được gặp lại.” Tôi nói thẳng.

“Con điên rồi sao? Đó là anh ruột con mà… An Anh, làm người đừng độc ác như vậy. Con tàn nhẫn quá rồi!” Bà ta bắt đầu cao giọng, nước mắt bắt đầu rơi. “Con giống ai vậy chứ? Bố con không cần, anh chị con không cần, giờ đến cả mẹ con cũng không cần. Mẹ biết mà, đời mẹ khổ quá!”

Rồi bà ta lại lệch người, ngồi bệt xuống sàn, vừa lau nước mắt vừa rên rỉ.

“Nếu bà muốn khóc thì cứ ngồi đó mà khóc. Khóc chán thì vào phòng kia ngủ. Đói thì ấn chuông này, sẽ có người mang cơm đến. Tôi rất bận, không có thời gian nghe bà than vãn.” Tôi đứng dậy, giọng lạnh như băng.

Và thế là mẹ tôi ở lại khách sạn.

Tối ngày thứ ba, khi tôi đang tăng ca, bà ta gọi điện cho anh tôi.

Tôi xem lại camera giám sát, giọng bà ta the thé, vang chói cả màn hình, như thể sợ tôi nghe không rõ.

Dưới sự chỉ dẫn của anh tôi, bà ta xác định vị trí khách sạn, gửi tọa độ cho anh ta. Gửi xong còn không quên thêm mắm dặm muối, kể một tràng dài về tôi. Trong mắt họ, tôi chẳng khác nào một đại phú hào di động, là kho máu khổng lồ biết đi. Để tôi chạy thoát, chẳng khác nào để cả đời vinh hoa phú quý vuột khỏi tay.

Anh tôi bảo bà ta: đêm nay anh ta sẽ dẫn theo vài anh em, đến thẳng Thâm Quyến, nhất định phải chặn tôi trước khi trời sáng, ép tôi giao ra toàn bộ tài sản.

Mẹ tôi thì nói: “Mẹ nhìn thấu rồi. An Anh nó đổi tính rồi, tâm đen như mực, không còn chút lương tâm nào nữa. Có từng ấy tiền, nó thà ném vào chứng khoán rồi mất sạch cũng không chịu đưa cho con. Tim mẹ cũng lạnh rồi. Nuôi đứa con thế này đúng là vô ích!”

Tôi nhìn mẹ tôi trong camera, bà ta vừa múa tay múa chân vừa kể lể, nét mặt hớn hở như đang khoe chiến tích. Tôi chỉ có thể thở dài một hơi thật sâu.

Gia đình này, người cuối cùng khiến tôi còn sót lại chút mềm lòng cũng đã mất rồi. Từ giây phút đó, trái tim tôi hóa đá hoàn toàn.

Tôi gọi điện cho khách sạn, chỉ thanh toán tiền phòng cho mẹ tôi thêm ba ngày nữa.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-x-c-b-n-c-m-t-t-ni-n&chuong=5]


10

Mẹ tôi và anh trai gây náo loạn một trận ở khách sạn, khiến khách sạn phải gọi cảnh sát. Cả hai bị đưa về đồn. Đáng tiếc là họ không có cách nào liên lạc được với tôi, đành bị giữ lại vài ngày.

Trong mấy ngày đó, tôi quay về khu căn hộ cũ một chuyến, thu dọn lại vài món đồ cá nhân. Sau đó, tôi nộp đơn xin nghỉ phép dài hạn ở công ty. Mọi việc xong xuôi, tôi cầm hộ chiếu và vé máy bay đến đồn cảnh sát.

Khi trông thấy tôi, mẹ tôi và anh trai lập tức nổi cơn kích động. Trước mặt cảnh sát mà họ vẫn vỗ bàn chửi rủa tôi không chút kiêng dè.

“Yên lặng! Xin hãy giữ trật tự!” Cảnh sát nghiêm nghị quát.

Bị cảnh sát răn đe, họ cũng không dám làm càn thêm, đành nén giận ngồi xuống.

“Tôi đến để gặp hai người một lần cuối.” Tôi lạnh nhạt nói: “Tối nay tôi bay. Đi Úc. Tôi sẽ không quay lại nữa. Sau này đừng mất công tìm tôi.”

Mẹ tôi hoảng hốt. Bà không biết nhiều chữ, cầm vé chỉ vào hỏi anh trai: “Tân Dương, con coi thử coi… nó nói có thật không?”

Anh tôi nhìn tấm vé, hừ lạnh một tiếng: “Nó lừa tụi mình đấy. Chắc chắn vẫn quay về thôi. Nó chỉ giả vờ để cắt đuôi tụi mình.”

Tôi cất hộ chiếu và vé máy bay vào túi: “Nói thật, nhiều lúc tôi không hiểu nổi tại sao tôi lại mang họ Mã? Sao tôi lại có quan hệ máu mủ với những người như các người? Hơn ba mươi năm qua, tôi tự thấy mình chưa từng thẹn với lương tâm. Nhưng các người thật sự quá tham lam, quá vô độ.”

“Mày là con gái tao sinh ra, tiền mày kiếm được đương nhiên phải cho anh mày dùng. Đó là lẽ trời!” Mẹ tôi lớn tiếng: “Mày coi đi, mấy nhà trên xóm dưới xóm, nhà nào con gái chẳng vậy với anh em ruột mình?”

Tôi bật cười: “Lẽ trời thì nhất định đúng sao? Tôi nói không đúng, thì nó không đúng.”

“Mày nói cái gì vậy? Mau đưa tiền ra bảo lãnh tụi tao! Hại chết bố mày chưa đủ, giờ còn muốn hại chết cả mẹ với tao nữa? Tao chưa từng thấy đứa nào ác như mày. Mã An Anh, thứ đàn bà như mày, đừng nói đời này, đến kiếp sau, kiếp sau nữa cũng chẳng có đàn ông nào thèm lấy!”

Tôi mỉm cười đứng dậy: “Tôi cũng chưa từng gặp gia đình nào tàn nhẫn như các người. Trong mắt các người, tôi chưa bao giờ là con người, chỉ là cái máy rút tiền. Chỉ cần còn tiền để moi, tôi là con gái ngoan, em gái tốt. Cạn rồi thì là thứ bỏ đi.”

“Mày đi đâu? An Anh! Mày quay lại đây! Tao muốn về khách sạn với con!” Mẹ tôi gào lên, toan lao theo nhưng bị cảnh sát giữ lại. Tôi chưa nộp phạt, chưa ký giấy, họ chưa được thả.

Tôi cứ thế rời đi.

“An Anh! Con quay lại đi! Mẹ xin con đấy! Mẹ sẽ ngoan ngoãn nghe lời con! Mẹ không liên lạc gì với anh con nữa! Mẹ với con sống đàng hoàng thôi...”

Tôi càng lúc càng đi xa, tiếng van xin của bà cũng dần chìm khuất.

Tôi rời khỏi đất nước. Ban đầu chỉ nghĩ là một kỳ nghỉ dài. Nhưng dần dần tôi nhận ra cuộc sống nơi đất khách lại phù hợp với kiểu người đơn độc như tôi hơn. Núi sông cách trở, anh tôi và mẹ tôi dù có bản lĩnh tới đâu, cũng không thể gây phiền cho tôi được nữa.

Suy nghĩ kỹ càng, tôi xin chuyển công tác ra nước ngoài. Công việc không còn thuận tay như trước, thu nhập cũng kém hơn khi còn ở trong nước, nhưng điều quan trọng là: tôi có thể bắt đầu lại từ đầu.

Bao gồm cả cuộc đời tôi.

Tôi đã vứt bỏ con người cũ kỹ, bong tróc, nứt nẻ. Ở xứ lạ quê người, tôi từng chút một mọc lại, nảy mầm lại.

Có những người, từ khi sinh ra đã bị xem như một túi máu sống.

May mắn là tôi đủ dũng cảm, đủ kiên cường, để cuối cùng có thể đón nhận khoảnh khắc tái sinh thực sự của chính mình.

11

Anh tôi bị bắt vì cờ bạc, bị kết án mười năm. Năm đó, chị dâu tôi dẫn theo hai đứa con và căn nhà đi tái hôn.

Mẹ tôi phát điên. Tin này do một người đồng nghiệp cũ truyền lại cho tôi. Suy đi tính lại, tôi nhờ người sắp xếp đưa bà ta vào viện tâm thần điều trị. Sau khi tình trạng ổn định, tôi lại nhờ người đưa bà ta đến viện dưỡng lão.

Nửa năm sau, tôi về nước công tác. Nhân dịp rảnh rỗi, tôi ghé qua viện dưỡng lão.

Trong sân sau của viện, tôi gặp mẹ tôi. Bà ta gầy gò, nhỏ bé, dáng vẻ rụt rè. Bà ta không còn nhận ra tôi, chỉ lén nấp sau lưng y tá, dè dặt nhìn tôi.

Tôi hỏi ta bà còn muốn đi theo tôi nữa không.

Mẹ tôi lắc đầu liên tục như trống bỏi, tay nắm chặt lấy vạt áo của y tá, miệng lặp đi lặp lại: “Không đi đâu… không đi, tôi chỉ muốn ở lại đây thôi.”

Tôi nhìn người bà ta, quần áo gọn gàng, tóc tai tươm tất, da dẻ sạch sẽ, không có mùi lạ. Có thể thấy, số tiền tôi bỏ ra không uổng phí.

Lúc tôi quay người rời đi, mẹ tôi bất chợt chạy theo. Tôi ngoái đầu lại, bà ta lập tức giật mình, rụt về sau lưng y tá.

“HÌnh như như quen cô.” Bà ta nói, giọng khẽ khàng.

“Vậy sao?” Tôi hỏi.

“Nhưng tôi không nhớ nổi.” Bà ta thì thầm, vẻ mặt lẫn lộn giữa bối rối và ngờ vực.

Tôi giơ tay ra, nhưng chỉ vươn được nửa chừng thì khựng lại, rồi lặng lẽ thu về:
“Chúng ta không quen nhau đâu. Bà ở lại đây ăn uống đầy đủ, ngoan ngoãn nghe lời nhé. Tôi đi đây.”

Mẹ tôi gật đầu thật mạnh.

Tôi quay người bước đi, một tay đưa lên lau giọt nước mắt vừa rơi nơi khóe mắt.

(Hết)

Bình Luận

0 Thảo luận