7
Ba ngày sau, tôi nhận được tin bố đã qua đời. Tôi đã xóa sạch mọi phương thức liên lạc với người nhà, vậy mà anh tôi vẫn tìm cách thêm tôi trên WeChat, lời nhắn xác minh chỉ vỏn vẹn một câu: “Dù gì thì máu mủ vẫn đậm hơn nước lã.”
Cuối cùng, tôi chấp nhận lời kết bạn ấy.
Anh ta lập tức gọi thoại qua ứng dụng. Tôi tìm một góc yên tĩnh để nghe máy, còn chưa kịp mở lời thì anh ta đã xổ một tràng chửi thẳng vào mặt tôi—không dừng nghỉ, gào suốt mười phút.
Tóm lại, là vì tôi tắt máy, không gửi tiền về, khiến bố tôi lỡ thời gian phẫu thuật, dẫn đến tử vong.
“100.000, tại sao anh không đi vay?” Tôi cắt ngang.
“Tao vay được ở đâu? Tao cờ bạc, họ không cho tao vay, mày không biết à? Là mày! Mày hại chết bố! Mã An Anh, mày là đồ giết người!” Anh ta tru tréo.
“Tôi không phải hung thủ. Là anh mới đúng. Anh vay không được, vợ anh cũng vay không được sao? Hai người lấy năm trăm nghìn của tôi mua nhà mới, chẳng lẽ đem nhà đi thế chấp cũng không nổi? Là các người không muốn vay, không nỡ thế chấp. Vậy thì đừng đổ lỗi lên đầu tôi.” Tôi lạnh lùng đáp.
“Mã An Anh, mày đừng có mà nói nhảm! Mồng Chín bố chôn, mày có giỏi thì đừng về!” Anh ta gào lên.
Tôi đáp: “Yên tâm, tôi sẽ không về.”
Bên kia im lặng vài giây, như thể bị nghẹn lời. Người đã chết là bố tôi. “Người chết là lớn”, đặc biệt ở quê tôi, chữ hiếu luôn được đặt lên hàng đầu. Dù hận thấu xương đi nữa, người thân xuống mồ thì con cháu cũng phải có mặt đưa tiễn.
“Mày không về thật à?” Anh ta ngập ngừng hỏi lại.
“Đúng, tôi sẽ không về.” Tôi bình thản đáp: “Ngày tôi rời khỏi cái nhà đó, tôi đã nói rất rõ. Nếu anh không nhớ, để tôi nhắc lại: tôi đã đoạn tuyệt với các người. Tôi không còn là con gái nhà họ Mã, từ nay về sau, mọi chuyện của nhà họ Mã không còn liên quan đến tôi nữa.”
Anh ta bắt đầu nổi điên, chửi rủa loạn xạ.
Tôi thẳng tay cúp máy, đồng thời đăng xuất khỏi WeChat.
Từ giờ phút ấy, họ không còn bất kỳ cách nào để liên lạc với tôi.
Đã chọn tuyệt tình thì phải dứt khoát đến cùng, đạo lý đó tôi hiểu rất rõ.
Tôi dồn toàn tâm toàn lực vào công việc. Đến tháng Năm, dự án lớn tôi theo đuổi suốt tám tháng cuối cùng cũng đạt được thỏa thuận. Hôm hai bên ký hợp đồng, sếp tôi xúc động nâng ly chúc mừng.
Tôi mỉm cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-x-c-b-n-c-m-t-t-ni-n&chuong=4]
Sau khi dự án đi vào thực hiện, tôi định xin nghỉ hai tháng, ra nước ngoài sống một thời gian. Hơn nửa năm qua, cả thể xác lẫn tinh thần tôi đã quá mệt mỏi rồi.
Tối hôm đó, sau buổi tiệc ăn mừng, khi tôi về đến cổng khu chung cư, liền nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đang đứng đợi.
Mẹ tôi và anh tôi... đã đến.
8
Cơn say của tôi lập tức tan biến. Gần như theo phản xạ, tôi rụt đầu xuống ghế, để mặc cho xe lướt qua họ. Qua cửa kính, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng họ oang oang vọng vào trong xe.
Tôi chạy như trốn nạn về đến nhà. Vừa kịp khóa trái cửa, điện thoại của ban quản lý chung cư đã vang lên.
“Cô Mã, trước cổng khu có hai người nói là mẹ và anh trai cô, họ đến tìm cô.” Giọng người quản lý rất lịch sự.
“Xin lỗi, mẹ tôi mất lâu rồi, tôi cũng không có anh trai. Chắc họ nhầm người rồi.” Tôi cố giữ bình tĩnh đáp.
“Vâng, vậy tôi sẽ bảo người đi khuyên họ rời đi.” Quản lý cúp máy.
Tôi siết chặt điện thoại. Nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi bằng cách nào họ lại tìm được tôi. Để đoạn tuyệt hoàn toàn, tôi đã cắt đứt liên lạc với tất cả bạn học cũ, hàng xóm cũ. Vậy mà... họ vẫn lần ra được tôi.
Trên trời dưới đất, họ cũng có thể tìm ra tôi.
Tôi lập tức thu dọn đồ, chuyển vào khách sạn ở tạm.
Nhưng anh ta còn tàn nhẫn hơn tôi tưởng. Anh ta bỏ đi, để mẹ tôi một mình đứng lẻ loi ngoài cổng khu dân cư.
Tôi vốn định tàn nhẫn hơn anh ta. Nhưng chỉ một tuần sau, tôi không chịu nổi nữa.
Mẹ tôi bắt đầu bới thùng rác tìm đồ ăn. Ăn xong lại ngồi xổm trước cổng, kiên nhẫn đợi tôi. Bảo vệ xua đuổi thế nào, dù có nói rằng tôi không sống ở khu đó nữa, bà vẫn không tin.
Bà ta một mực tin rằng, trong khu đó có con gái bà.
Tôi đưa bà về khách sạn. Bà hỏi sao không đưa về nhà.
“Ngôi nhà đó tôi bán lâu rồi. Định lấy tiền đầu tư chứng khoán kiếm chút lời, ai ngờ thua sạch.” Tôi hờ hững đáp. Đối mặt với mẹ mình, tôi không thể không đề phòng.
“Trời ơi là trời! Mày đem tiền đi chơi chứng khoán, mà khi tao bảo đưa 100.000 cứu bố mày thì lại không chịu!” Mẹ tôi ngồi phịch xuống đất, đấm ngực dậm chân: “An Anh à, mày từ nhỏ đã không có lương tâm! Bố mày nuôi mày uổng phí rồi!”
“Nếu bà còn khóc nữa, tôi sẽ lập tức gọi bảo vệ đuổi bà ra khỏi đây.” Tôi nghiến răng.
Mẹ tôi sợ hãi bịt chặt miệng, đảo mắt nhìn quanh. Bà cũng hiểu nơi này không phải quê nhà, không phải chỗ để bà muốn làm gì thì làm.
“An Anh à… mẹ nghĩ rồi. Sau này mẹ vẫn nên theo con thôi.” Bà ta hạ giọng, cố nặn ra một nụ cười lấy lòng. “Chị dâu con ấy mà, con cũng biết, cô ta đời nào chịu nuôi mẹ chồng. Giờ mẹ còn đỡ, còn trông cháu giúp, mà cô ta đã chê bai. Sau này già yếu, chắc đến một bữa cơm nóng mẹ cũng chẳng có mà ăn. Mẹ hết đường rồi, đành phải tìm đến con thôi.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận