Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÔI XỐC BÀN CƠM TẤT NIÊN

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-07-31 23:33:11
5

Khi con người rơi vào trạng thái không còn lời nào để nói thì thật sự sẽ không thể thốt nên lời.

Tôi nắm chặt điện thoại, đi đi lại lại hai vòng trước cửa sổ sát đất, cuối cùng mới gắng gượng thốt ra mấy chữ: “Đừng có mơ, không đời nào.”

Giọng anh tôi hốt hoảng chưa từng thấy: “An Anh, anh không lừa em, bố thật sự ngã bệnh rồi, bị tai biến, phải mổ, riêng tiền đặt cọc thôi đã 100.000. Anh chỉ có hơn 10.000 trong tay thôi. An Anh, em mau chuyển tiền cho anh, không thì bố không qua khỏi đâu.”

Tôi lạnh lùng nói: “Tôi nói đoạn tuyệt là nói thật, không có tiền thì đi mà vay, cúp máy đây.”

Tôi còn chưa kịp hạ điện thoại, mẹ tôi đã gọi tới. Cũng vẫn là bài cũ, cũng vẫn là bệnh ấy, cũng vẫn đòi 100.000.

“Bà nói bà sắp lên bàn mổ, không mổ thì sẽ chết, tôi không nói hai lời chuyển ngay cho bà 500.000. Kết quả là bà đem 500.000 đó đưa cho anh trai và chị dâu mua nhà mới. Tôi bảo bà trả lại, bà còn nói gì? Bà có nói là từ nay về sau sẽ không đòi tôi một xu nào nữa, đúng không? Vậy mà giờ còn chưa qua một đêm, các người đã dám mở miệng đòi tôi 100.000?” Tôi cười lạnh.

“100.000 thôi mà, An Anh, con chuyển cho mẹ 100.000 đi, con cứu bố con với, cứu bố con một mạng.” Mẹ tôi bật khóc: “Chẳng phải cũng tại con sao? Nếu con không làm ông ấy tức đến thế, ông ấy đã không uống nhiều như vậy. Tất cả là tại con.”

Tôi cúp máy.

Tôi nhớ, từ nhỏ đến lớn, cứ mỗi lần bố tôi không vừa ý chuyện gì là ông ta lại đánh mẹ tôi, đánh mẹ xong thì quay sang đánh tôi, còn khi say rượu thì đánh còn dữ hơn. Cho nên, từ bé tôi đã ôm một tâm nguyện là phải học thật giỏi, để mai sau có thể đến một nơi thật xa, thật xa quê nhà mà làm việc.

Năm mười sáu tuổi, tôi thi đậu vào trường trung học trọng điểm của huyện. Hồi đó, cả trường cấp hai của thị trấn chỉ có năm người đậu, tôi là đứa con gái duy nhất.

Nhà trường cử người đến khuyên, tôi cũng đã quỳ gối dập đầu cầu xin bố, nhưng ông ta trước sau chỉ nói một câu: không có tiền, muốn học thì đi học trường y tá.

Thế là tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn bè vào trung học, còn tôi thì kéo vali đến trường y. Vì học trường y không tốn học phí, mà được đi học như vậy cũng được xem là ân huệ của bố dành cho tôi rồi, ít nhất ông ta chưa bắt tôi đi làm thuê.

Tôi học trường y, sau đó dựa vào năng lực của mình để học liên thông lên đại học chính quy. Khi bố biết được, ông ta nổi trận lôi đình, cầm chổi đuổi đánh tôi khắp cả làng, mắng tôi học lắm thứ vô dụng đó thì ích gì?

Tôi tự làm thủ tục vay vốn sinh viên, suốt bốn năm đại học vừa học vừa làm thêm, nhờ tinh thần liều mạng của “chị mười ba”, tôi mới có thể tốt nghiệp suôn sẻ.

Ra trường rồi, tôi bắt đầu trả nợ. Lúc đó, bố tôi gần như ngày nào cũng gọi điện mắng tôi, hỏi tại sao không gửi tiền về nhà?

Tôi thật sự bị họ bức tới đường cùng, gần tám năm liền, tôi như nhịn một hơi trong bụng mà gửi tiền về. Tôi tính từng khoản một, tính cả tiền họ nuôi tôi từ nhỏ, tiền ăn học từng giai đoạn. Một khoản một khoản, tính tới cuối cùng, có lẽ họ cũng nhận ra tôi trả cho họ đã quá đủ rồi.

Lúc đó bố mới nói, nuôi mày hai mươi mấy năm, cuối cùng cũng thấy được hồi báo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-x-c-b-n-c-m-t-t-ni-n&chuong=3]

Nhưng mà mày cũng đừng có kiêu, không có tao, mày làm gì có ngày hôm nay?

Đúng vậy, nếu không nhờ họ cho tôi “cuộc sống vĩ đại” này, làm sao tôi phải ngủ trong căn phòng trọ rẻ nhất, mỗi ngày chuyển ba chuyến tàu điện đi làm, ăn bánh bao với nước lọc cầm hơi, áo bông mặc từ đầu đến cuối mùa đông cũng không dám thay? Đúng thế, tôi phải cảm ơn họ lắm mới phải.

Trên màn hình điện thoại lại hiện lên một cuộc gọi nữa.

Tôi máy móc trượt tay nghe, áp vào tai.

“Có phải là con gái của Mã Quốc Quân không? Tôi là trưởng khoa nội Cao của Bệnh viện số Hai. Bố cô hiện cần phải mổ gấp, chuyện chi phí, mời người nhà nhanh chóng bàn bạc cho rõ.”

6

Tôi nhìn ra khung cửa kính sát đất. Ánh đèn đêm rực rỡ, mỗi một ngọn đèn đều tỏa ra hơi ấm. Sáu năm trước, tôi cũng từng có một cơ hội như thế.

Khi ấy, tôi vẫn còn vương chút luyến lưu cuối cùng với bố mẹ mình, vẫn khao khát được họ công nhận. Tôi đưa người mình yêu về nhà, tràn đầy vui sướng mà giới thiệu anh với họ.

Bố mẹ tôi lập tức lôi gốc gác tổ tiên mười tám đời nhà người ta ra mà dò xét. Biết nhà anh có tiền rồi, họ không chút do dự mở miệng đòi sính lễ sáu trăm nghìn. Tôi sụp đổ ngay lúc ấy, trong ngày liền dắt anh quay về Thâm Quyến. Khi đó tôi vẫn nghĩ đơn giản: cùng lắm thì cắt đứt quan hệ với bố mẹ là xong.

Nào ngờ, anh tôi lại dẫn bố mẹ đến tận nhà bố mẹ anh ấy, làm ầm một trận, ép người ta phải đưa bằng được sáu trăm nghìn.

Tôi tận mắt chứng kiến bố mẹ mình bày ra đủ trò mất mặt trước mặt nhà trai, vì tiền mà không từ thủ đoạn. Cũng tận mắt thấy sự kinh ngạc và khó hiểu trong mắt anh, anh chưa bao giờ nghĩ trên đời lại tồn tại một mặt xấu xí đến vậy.

Chúng tôi chia tay. Tôi nói thẳng với bố mẹ, bảo họ dẹp ngay cái ý nghĩ đó đi, cả đời này tôi sẽ không kết hôn, cũng sẽ không hại thêm bất kỳ người đàn ông nào nữa.

Sau đó, tôi mua một căn nhà của riêng mình. Những năm qua, tôi chưa từng dám nhắc đến nửa lời trước mặt họ, chỉ sợ hôm sau họ sẽ nằm dài trước cửa nhà tôi, ép tôi bán nhà lấy tiền đưa cho họ.

“Alô, alô.” Đầu dây bên kia, vị trưởng khoa vẫn còn đang nói.

Tôi dứt khoát cúp máy, ngồi phịch xuống sàn, rồi tắt nguồn điện thoại. Nếu giờ người nằm trong bệnh viện chờ tiền cứu mạng là tôi, thì kết cục tôi phải đối mặt sẽ là gì?

Chỉ có một con đường chết.

Một trăm nghìn tệ, với bản lĩnh của họ thì chẳng lẽ không vay nổi?

Vay được chứ. Nhưng vì tôi nên họ không vay, họ đến tìm tôi.

Đã là con gái nhà họ Mã, thì chính là một túi máu sống. Từ lúc chào đời cho đến lúc chết, cũng đều phải cung phụng cho họ.

Tôi hiểu rất rõ điều đó. Hôm nay là một lần sinh tử, sau này chắc chắn sẽ còn lần khác.

Tôi quyết định không bật lại điện thoại nữa. Sống hay chết của ông ta, không nên là chuyện tôi phải quyết định.

Bình Luận

0 Thảo luận