Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÔI XỐC BÀN CƠM TẤT NIÊN

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-31 23:32:59
3

Vừa nghe đến chuyện trả tiền, mẹ tôi lập tức như được bơm sinh khí.

“An Anh, sao con mở miệng ra là đòi tiền mãi vậy? Con coi như hiếu kính cho bố mẹ được không? Sau này mẹ với bố con sẽ không hỏi con xin tiền nữa đâu.”

“Không được. Trả tiền lại cho tôi.” Tôi cứng rắn không lùi một bước. Ba mươi ba năm qua, tôi đã làm bịch máu sống cho bọn họ vẫn chưa đủ sao? 500.000 này là giọt nước cuối cùng làm tràn ly. Hôm nay dù có sống mái với nhau, tôi cũng phải làm cho rõ ràng.

“Hết rồi, tụi tôi dùng làm tiền đặt cọc nhà mới rồi.” Chị dâu tôi liếc tôi một cái đầy khinh thường.

“Vậy thì đi vay, vay về trả cho tôi. Dựa vào đâu mà dùng tiền của tôi mua nhà? Tôi nợ nần gì các người chắc?” Tôi gào lên.

“Không vay được. Dù sao cũng không có tiền, chỉ có cái mạng thôi, mày giỏi thì giết tao đi.” Anh tôi bắt đầu giở thói lưu manh.

Bố tôi thì vẫn tiếp tục nguyền rủa tôi: “Nhà họ Mã mà có cái thứ nghiệt chủng như mày, tao còn mặt mũi nào nhìn tổ tiên? Tao sống còn có ý nghĩa gì nữa...”

Bất thình lình, mẹ tôi kêu thất thanh, bà ta nhặt con dao dưới đất lên rồi dí thẳng vào cổ, sau đó quay sang gào khóc như phát điên: “Mã An Anh, 500.000 đó là mẹ xin con! Là mẹ nói bị bệnh nặng nên con mới chuyển cho mẹ! Mẹ cầu xin con, con coi như mẹ chết rồi được không? Số tiền đó con đừng hòng lấy lại, đừng có mơ! Nếu con cứ ép mẹ, mẹ chết ngay bây giờ cho con xem!” Mẹ tôi khóc lóc thảm thiết.

Tôi nhìn bà ta, lòng lạnh tanh như tro bụi. Ngần ấy năm qua, tôi tận mắt nhìn thấy bà ta bị bố tôi bạo hành, bị anh chị tôi sai khiến như người làm. Tôi dốc hết sức để cứu bà ta, muốn đưa bà ta thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, nhưng bà ta không hề trân trọng.

Không những không biết ơn, bà ta còn quay sang hùa theo cái đám người khốn nạn này mà tổn thương tôi.

“Mẹ... mẹ lấy tính mạng của mình ra để lừa con lấy tiền, mẹ không thấy quá đáng à?” Giọng tôi run lên.

Chị dâu tôi ở bên cạnh cười lạnh: “Ối chà, em dâu nói chuyện khó nghe quá nhỉ. Lừa gì mà lừa, người ta là mẹ ruột của cô đấy. Mà nói thật nhé, bao năm qua cô ở ngoài kiếm được không ít, giờ đưa cho nhà chút tiền còn hơn là để mấy gã đàn ông bên ngoài lừa mất.”

Anh tôi cũng ngẩng cái đầu quý giá lên khỏi màn hình điện thoại, liếc tôi một cái: “Đúng đấy. Nhìn chị dâu mày xem, sinh cho cái nhà này một thằng cu kháu khỉnh, là công thần đấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-x-c-b-n-c-m-t-t-ni-n&chuong=2]

Còn mày thì cứ cắn răng không chịu lấy chồng, sau này già rồi chẳng phải vẫn phải nhờ vả con tao à? Nói thật, 500.000 đổi lấy con tao chăm sóc mày sau này, tao còn thấy rẻ ấy.”

“Mã An Anh, không trả đấy. Mày cút đi cho tao, cút!” Mẹ tôi lại giơ dao lên, vừa khóc vừa hét vào mặt tôi.

Tôi nhìn bọn họ, cười lạnh. Được, giỏi lắm. Một gia đình mục nát đến tận xương tủy.

Tôi lùi lại hai bước: “Được, không trả thì không trả. Nhưng từ giờ trở đi, cắt đứt quan hệ. Chuyện sống chết, bệnh tật của bố mẹ không còn liên quan gì đến tôi. Cái nhà này, cũng không còn liên quan gì đến tôi nữa.”

4

Tôi nói xong câu đó liền quay người bước vào phòng bên cạnh. Bên trong, vali của tôi bị lục tung như bãi chiến trường. Thằng cháu sáu tuổi Mã Tử Long của tôi lôi hết nước hoa, son môi của tôi ra bày biện. Trên sàn, túi xách, dây chuyền và đủ thứ linh tinh vứt ngổn ngang khắp nơi.

Tôi cảm giác huyết áp mình lập tức tăng vọt lên ba trăm sáu mươi, chỉ muốn nổ tung ngay tại chỗ.

“Cô ơi, chúc cô phát tài, lì xì đâu nào?” Mã Tử Long cầm ngược túi xách của tôi, “Cô ơi, tiền của cô đâu, chẳng thấy đồng nào cả.”

Tôi cầm cái vali trống bên cạnh, bắt đầu nhét hết đống đồ vương vãi vào trong.

“Cô ơi, cháu muốn lì xì, cháu muốn 10.000 cơ. Mẹ cháu bảo là cô phải cho cháu nhiều như thế.” Mã Tử Long lắc lắc cái túi của tôi, không ngừng đòi hỏi.

Tôi kéo khóa vali lại, giật phắt cái túi khỏi tay nó rồi gom mớ đồ còn lại trên bàn nhét hết vào trong.

Mã Tử Long lập tức gào lên: “Cô không cho lì xì, cô còn nổi giận nữa kìa!”

Tôi hít một hơi thật sâu. Mã Tử Long sáu tuổi rồi, năm nào chị dâu tôi cũng nhắm vào tiền lì xì của tôi. Dù tôi không về nhà, chị ta cũng sai Mã Tử Long gọi điện đòi cho bằng được.

Một ngàn thì chê ít, hai ba ngàn thì bĩu môi. Phải tận năm ngàn mới nặn ra được một câu “cảm ơn”, muốn cả nhà vui vẻ đầm ấm thì ít nhất cũng phải tám ngàn trở lên.

Tôi thật sự nợ bọn họ chắc? Nợ cả nhà họ?

“Trẻ con đòi lì xì, cô cũng nên cho một cái bao lì xì đi chứ.” Chị dâu tôi ôm đứa con chạy vào phòng: “Bảo sao không ai thèm lấy, với cái tính như cô thì ai mà chịu nổi?”

Tôi nhìn chằm chằm chị ta, nghiến răng nói: “Triệu Diễm Cầm, tôi sẽ không lì xì cho con chị. Một xu cũng đừng hòng.”

Chị ta vừa nghe xong liền xé toang lớp mặt nạ cuối cùng, chỉ tay vào tôi mắng xối xả: “Ai chẳng biết cô ra ngoài làm cái nghề kia, thứ mặt dày vô liêm sỉ, không thế thì kiếm đâu ra lắm tiền như vậy? Có tiền cũng chẳng dám bỏ cho người nhà dùng, giỏi thì mang xuống mồ đi! Đồ làm nhục tổ tông, cút đi cho khuất mắt!”

Mã Tử Long tiếp tục gào khóc: “Cô không cho lì xì! Con muốn lì xì! Con muốn một vạn!”

Tôi xách vali, cầm túi, không buồn quay đầu mà bước thẳng ra khỏi cửa.

Chị dâu tôi đuổi ra tận cửa tiếp tục chửi tôi, nhưng tôi càng đi càng nhanh, tiếng chửi cũng dần chìm vào khoảng không phía sau.

Tối hôm đó, tôi thuê một chiếc xe quay về Thâm Quyến. Chưa kịp dọn xong hành lý, điện thoại đã đổ chuông, anh tôi gọi đến, vừa mở miệng đã đòi tôi 100.000.

Nói là bố tôi nhập viện rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận