Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TẦM PHƯƠNG TRÌ

Chương 17

Ngày cập nhật : 2025-08-16 23:11:56
Xem xét những động thái hiện tại của Phương phủ, Phương tướng gia muốn dùng Tiêu Tư Duệ làm bàn đạp cho Nhị hoàng tử, Phương Diệu Đồng chẳng qua chỉ là một quân cờ bị Phương phủ vứt bỏ để mê hoặc Hoàng đế.
Mải nghĩ ngợi suốt đường đi, đến khi cung nhân gọi xuống xe ngựa ta mới hoàn hồn, thì ra đã đến thẳng nội cung.
Ta khẽ thở phào nhẹ nhõm, Hoàng hậu nương nương nể mặt ta như vậy, xem ra là muốn cố ý an ủi, tránh để ta sinh lòng oán hận, vậy là không hề nghi ngờ gì.
Vào đến Khôn Ninh Cung, ta tự thấy lễ nghi của mình chu toàn, ứng đối cũng không tệ, nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên đến ngây người trước những lời lẽ khác thường, hiếm thấy từ trước đến nay của Hoàng hậu nương nương, người vốn luôn cẩn trọng trong lời nói.
“Hoàng thượng bị mỡ heo che mắt rồi, phải trái đúng sai đều không phân biệt được! Phương tướng nói gì hắn cũng tin! Phương quý phi vừa xúi giục, hắn lại thật sự nghi ngờ Trụ Quốc Công mưu phản! Thật là hồ đồ!”
“Nương nương, cẩn ngôn…”
“Tuổi đã cao còn bị Phương quý phi hồ ly tinh kia mê hoặc! Tư Nhược con yên tâm, Trụ Quốc Công nhất định bình an vô sự, ca ca con vẫn còn đang dẫn binh ở biên cương, Hoàng thượng chỉ cần không đến nỗi ngu ngốc, thì tuyệt đối sẽ không động đến tính mạng của Trụ Quốc Công.”
“Nương nương, huynh trưởng trung quân ái quốc, lòng dạ sáng như trăng rằm, tuyệt đối sẽ không…”
“Ta thấy chuyện loạn cung ngày đó chính là do Phương phủ chủ mưu! Người của ta đã điều tra ra chứng cứ, chỉ cần tiếp tục truy xét, nhất định sẽ rõ trắng đen! Hoàng thượng lại bị mấy giọt nước mắt của Phương quý phi làm mềm lòng, liền bỏ qua không truy cứu nữa! Thật là hôn quân!”
“Nương nương đã tìm được chứng cứ?”
“Tuy không có vật chứng, nhưng nhân chứng thì càng nhiều càng tốt!” Hoàng hậu cười lạnh: “Bổn cung đã điều tra ra những kẻ mưu nghịch trước đó đều đã liên lạc với người của Phương quý phi, vừa mới sai người thẩm vấn, bọn chúng đã chết không một tiếng động!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-m-ph-ng-tr&chuong=17]

Phương quý phi khóc lóc mấy tiếng oan ức là đầu óc Hoàng thượng đã thành hồ dán, lại hồ đồ phán Trụ Quốc Công lưu đày, thật là hôn quân.”
“Nương nương, cẩn ngôn…”
“Thái tử của bổn cung, Tư Giác của bổn cung, cứ như vậy mà bị Phương phủ hại chết!” Hai hàng lệ trong veo chảy dài trên khuôn mặt gầy gò hốc hác của Hoàng hậu, bà nghẹn ngào nói: “Giác nhi của ta…”
Ta cúi đầu nhỏ giọng: “Nương nương bớt đau buồn, Thái tử điện hạ ở trên trời cao, cũng chắc chắn không muốn thấy nương nương đau khổ như vậy.”
Hoàng hậu hơi kích động liền ho khan một hồi lâu, xem ra lời Tiêu Tư Duệ nói bà ốm nặng không phải là hư ngôn. Vậy thì những lời bà nói hôm nay, có lẽ thật sự là vì đau buồn chuyện mất con mà sinh lòng oán hận Hoàng đế, chứ không phải cố ý dò xét ta.
Nhưng khả năng lớn hơn là, những lời bà nói là để cho người của Phương quý phi trong Khôn Ninh Cung nghe thấy.
Hoàng hậu thấy ta vẫn luôn giữ lễ nghi, thở dài: “Tư Nhược, trải qua biến cố lớn như vậy, ta biết trong lòng con chất chứa bao nhiêu uất ức. Đến giờ ngay cả ta con cũng phải đề phòng, đủ thấy con giận dữ đến mức nào. Nhưng chuyện hoàng gia...”
Ánh mắt bà lộ ra vài phần thương xót: “Đôi khi lại tàn nhẫn đến thấu xương như vậy, con…” Bà lại khẽ thở dài: “Con đừng quá để tâm, hãy giữ gìn sức khỏe cho tốt.”
Ta cúi người quỳ xuống, giọng nói vô cùng vững vàng: “Nương nương quá lời rồi, Tư Nhược thân mang hoàng ân, nào dám oán hận gì? Phụ thân mưu nghịch, Hoàng thượng không tru di đã là đại ân rồi. Nhưng Tư Nhược thân là con gái của tội thần, nay vẫn giữ vị trí trắc phi của Tư Cần Vương thật không ổn, xin nương nương hạ chỉ lệnh Tư Cần Vương hưu trắc phi.”
Hoàng hậu khựng lại một giây, cười khổ: “Khó trách Tư Duệ ngày nào cũng đến tìm bổn cung, thì ra hắn đã không giữ được người rồi.” Bà nghĩ ngợi một lát: “Phương Diệu Đồng giữ vị trí chính phi, cũng khó trách con không muốn ở lại trong phủ, hay là con ở lại trong cung bầu bạn với bổn cung mấy ngày?”

Bình Luận

0 Thảo luận