Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TẦM PHƯƠNG TRÌ

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-08-16 23:09:38
3
Yến tiệc Nguyên Tiêu.
Ta ở bên cạnh Tiêu Tư Duệ cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn không cho ta uống rượu, ngay cả chút hoa quả hơi lạnh hắn cũng gạt ra khỏi tay ta, ta thật sự không nhịn được nữa, khẽ quát hắn: “Đứa bé này chàng căn bản không định giữ lại, đưa rượu cho ta!”
Tiêu Tư Duệ đưa bầu rượu ra xa hơn: “Không có rượu.”
Ta hít sâu một hơi, đứng dậy cười nói với Hoàng thượng và Hoàng hậu: “Bệ hạ, nương nương, thần thiếp muốn đi dạo Ngự hoa viên.”
Hoàng hậu cười: “Cái tính không ngồi yên này e là không sửa được rồi, đi đi.”
Ta ở Ngự hoa viên vô tình gặp hai cung nữ, liền vẫy tay gọi họ đến gốc cây phong đỏ kia giúp ta đào đất.
Ta và Tiêu Tư Duệ hồi nhỏ đã chôn rất nhiều rượu ở gần đây, lúc đó hắn nói sau này khi đại hôn sẽ cùng ta uống rượu giao bôi, hôm nay mọi người cùng nhau xuống hoàng tuyền, trước khi chết uống một hai vò cũng coi như bù đắp cho sự tiếc nuối của ngày đại hôn.
Tiêu Tư Duệ mất mẫu thân năm chín tuổi, mẫu thân ta sinh ta ra rồi qua đời, cho nên hồi nhỏ hai chúng ta đều lớn lên dưới gối Hoàng hậu.
Ta từ nhỏ đã thích múa đao, bày binh bố trận, Hoàng hậu nương nương cũng chiều chuộng, liền mặc kệ ta coi mấy trăm cung nữ như ám vệ để huấn luyện.
Hai năm nay Hoàng thượng sủng ái Phương quý phi, Hoàng hậu nương nương lo lắng nên đã cho ta lệnh bài tùy ý ra vào cung cấm, đám cung nữ ám vệ dùng để dỗ ta vui vẻ này cũng trở thành tai mắt giám sát Phương quý phi.
Hoàng hậu cho rằng đám người này là do bà sai ta huấn luyện, cho nên bà là chủ tử của đám người này.
Đây chính là sự đơn thuần của người chưa từng thống lĩnh quân đội, chủ tử thật sự của đám cung nữ ám vệ này, chỉ có một mình ta.
Ta uống thuốc độc vào cung tránh sự giám sát của Tiêu Tư Duệ, chính là để ra lệnh cho đám ám vệ này trong cung biến hôm nay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-m-ph-ng-tr&chuong=8]

Mấy trăm người này đều là cao thủ do ta đích thân dạy dỗ, võ công thượng thừa, mắt nhìn cũng thượng thừa, ví dụ như hai cung nữ vô tình đi ngang qua này, người khác nhìn vào chỉ nghĩ là đến giúp ta đào rượu.
Rượu đã được đào lên, chuyện cũng đã dặn dò xong, nhưng ta vừa bảo họ lui xuống, tiếng cười duyên dáng của Phương Diệu Đồng đã truyền đến.
Ta quay đầu liếc mắt nhìn, Phương mỹ nhân đứng bên cạnh nam tử cao lớn, phong thái như ngọc, chẳng phải chính là Tiêu Tư Duệ – kẻ luôn hộ hoa hay sao?
Phương Diệu Đồng khẽ cười nói: “Tư Duệ, chàng đoán thật chuẩn, Tư Nhược quả nhiên là trốn ra ngoài uống rượu.”
Tiêu Tư Duệ nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng: “Hai người các nàng từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tính tình nàng ấy, nàng đương nhiên là rõ.”
Ta vừa mới mở nắp vò rượu, Tiêu Tư Duệ đã ra tay đoạt lấy. Lửa giận trong lòng ta có chút không kìm được, liền quay đầu cười nói với Phương Diệu Đồng:
“Phương tỷ tỷ, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tỷ còn lớn hơn ta hai tháng. Ta mười bảy tuổi thành hôn còn bị các tiểu thư trong phủ cười nhạo ba bốn năm, tỷ mười tám tuổi sinh thần cũng đã qua rồi chứ? Chẳng lẽ không sợ đám tiểu nhân kia dị nghị, nói rằng tỷ chỉ thích quyến rũ phu quân của người khác sao?”
Phương Diệu Đồng vẻ mặt lúng túng, Tiêu Tư Duệ nhíu mày trừng mắt nhìn ta: “Nàng lại làm sao vậy? Diệu Đồng lo lắng cho nàng, mới…”
Ta cười nói: “Lo lắng ta chết quá chậm sao? Phương tỷ tỷ, ba ngày trước ta đến chỗ tỷ uống trà, tỷ nói với ta cái gì còn nhớ không? Tỷ nói tỷ không cần làm gì cả, chỉ cần một cái liếc mắt khẽ cười, Tư Cần Vương sẽ bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, tỷ câu dẫn phu quân ta chưa đủ, còn muốn hạ độc ta, thật quá đáng rồi!”
Tiêu Tư Duệ lạnh giọng: “Chuyện nàng trúng độc ta đã điều tra rõ ràng rồi, là hạ nhân trong phủ không chịu nổi sự hà khắc của nàng, lòng sinh oán hận mới hạ độc nàng. Nàng hiểu lầm Diệu Đồng rồi, lời nói và hành động như vậy thật thất lễ, còn không mau xin lỗi nàng ấy…”
Tình huống này không phải lần đầu xảy ra, nhưng ta vẫn không quen được, cho nên mỗi lần đều náo loạn một trận với Tiêu Tư Duệ rồi thôi.
Nhưng hôm nay ta thuận theo lẽ phải, cúi người hành lễ với Phương Diệu Đồng, cười nói: “Vậy là ta đã hiểu lầm Phương tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ vốn dĩ rộng lượng, đương nhiên sẽ không chấp nhặt với một nữ tử thô lỗ như ta.”
Tiêu Tư Duệ rõ ràng khựng lại một chút, nhưng ngay sau đó lạnh giọng: “Còn nữa, cái tật ăn nói không kiêng nể của nàng phải sửa đi, vừa rồi ở yến tiệc trong cung, phụ hoàng đã ban hôn cho Thái tử và Diệu Đồng rồi.”

Bình Luận

0 Thảo luận