Ta lắc đầu, rời khỏi Tư Cần Vương phủ là để tiện hành sự, nếu vào cung, chẳng phải càng thêm bất tiện sao?
Hoàng hậu nghe ta từ chối, cũng không ép buộc, chỉ gật đầu nói: “Trong cung cũng không phải nơi thanh tịnh, quả thật không tiện để con ở lại lâu, thôi vậy, con cứ về vương phủ đi.”
Ta còn chưa kịp mở lời, Hoàng hậu đã nói tiếp: “Nhưng vị trí trắc phi của con bổn cung không có quyền quyết định.” Bà nhìn ta nói: “Tư Duệ đối với con, vẫn còn chút tình cảm…”
Ta cúi đầu lắng nghe những lời an ủi của bà, tìm cơ hội thuận theo lời bà vừa nói: “Nương nương, Phương Diệu Đồng là chính phi, con không muốn ở lại Tư Cần Vương phủ.”
Hoàng hậu nhìn ta: “Tư Duệ lại giúp nàng ta ức hiếp con sao?”
“Vâng, hắn bắt con phải tự xưng nô tỳ trước mặt Phương Diệu Đồng, bắt con phải hành lễ quỳ bái với nàng ta.”
“Hỗn trướng!” Hoàng hậu giận dữ, dường như muốn mở miệng trách mắng nhưng lại nuốt xuống, cau mày suy nghĩ một lát, rồi nói: “Người đâu, đi tìm Hoàng thượng, nói bổn cung nhớ Thái tử, đau lòng vì dưới gối không con, thương tâm quá độ mà ngất xỉu sắp chết.”
Ta ngây người, chuyện này có phải là hơi quá rồi không…
Hoàng hậu nói tiếp: “Nói với Hoàng thượng bổn cung muốn nhận Tư Nhược làm nữ nhi.”
Ta khựng lại: “Nương nương, chuyện này không ổn…”
“Không có gì không ổn cả, lát nữa bảo Hoàng thượng phong cho con tước vị công chúa quận chúa gì đó, xem con ả Phương Diệu Đồng kia còn dám cậy thế ức hiếp người nữa không! Nhị hoàng tử điện hạ bổn cung không dám đắc tội, lẽ nào một tiểu thư của Phương phủ cũng dám leo lên đầu bổn cung mà tác oai tác quái?!”
Ta không lên tiếng từ chối nữa, nhưng khi ta rời cung, cuộc tranh cãi giữa Hoàng đế và Hoàng hậu vẫn còn gay gắt, đủ thấy Hoàng hậu nương nương trút hết nỗi đau mất con lên đầu Hoàng đế.
Ta cũng chẳng mơ mộng hão huyền đến cái danh hiệu công chúa, Bạch lão đầu bị lưu đày nhưng thuộc hạ cũ của ông ấy vẫn còn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-m-ph-ng-tr&chuong=18]
Phe cánh của Phương tướng đều đang dòm ngó thái độ của Hoàng đế, Hoàng đế không thể lúc này lại chọc vào tổ ong vò vẽ đó.
Ta chui vào xe ngựa liền cau mày phân tích lời nói của Hoàng hậu và những tin tức trong cung.
Hôm nay Hoàng đế quả thật có vẻ như dùng quá liều đan dược, tin tức trong cung cũng chứng minh hắn sủng ái Phương quý phi vô cùng, một bà lão nhan sắc đã tàn phai.
Vậy nên hiện tại xem ra, Hoàng đế bị Phương tướng và Phương quý phi che mắt, mới lầm tưởng Bạch lão đầu mưu nghịch.
Nhưng ta luôn cảm thấy suy đoán này có chút gượng ép, dù Phương tướng có dùng kế vu oan, Hoàng đế cũng quá dễ bị lừa gạt rồi.
Hoàng đế là người như thế nào ta vẫn rõ, trừ khi hắn thật sự bị đan dược làm cho thần trí hôn mê, hoàn toàn bị Phương quý phi khống chế, bằng không hắn…
Xe ngựa vừa ra khỏi cửa cung, Thu Mặc đã nhảy lên: “Tiểu thư!”
Ta nhìn bộ y phục mới của nàng: “Bị thương rồi?”
Thu Mặc xua tay: “Không có! Mấy tên ám vệ trong phủ mới bị thương ấy!”
Nàng nắm lấy ta xem xét: “Tiểu thư không sao chứ? Lo chết mất! Ta còn tưởng bọn họ lừa người vào cung giết rồi, người có bị thương không?”
Ta gạt tay nàng ra: “Thu Mặc, sau này ngươi không được động thủ với Tiêu Tư Duệ như vậy nữa.”
Thu Mặc lập tức giận dữ: “Hắn hại Trụ Quốc Công ra nông nỗi này, còn ức hiếp người như vậy!”
“Người giờ không còn Bạch phủ làm chỗ dựa nữa rồi.”
“Nói đến ức hiếp, sau này ngươi e là sẽ thường xuyên thấy ta cúi đầu trước Phương Diệu Đồng, có lẽ còn phải quỳ lạy nữa.”
“Cái gì?!” Thu Mặc giậm chân, đầu đụng vào nóc xe ngựa, đau đến nhăn nhó.
Ta bực mình kéo nàng lại, đưa tay xoa đầu nàng: “Quỳ một chút thì sao? Giả yếu thế, ai mà chẳng biết, tiểu thư nhà ngươi cũng diễn được.”
Thu Mặc xù lông: “Không được!! Nàng ta dám bắt người quỳ, ta sẽ giết nàng ta!”
Ta mạnh tay gõ vào đầu nàng một cái: “Cãi cái gì?! Nghe ta nói!”
Thu Mặc xoa đầu ấm ức: “Người nói thì nói, đánh ta làm gì?”
“Thu Mặc, ngươi nghĩ trước đây vì sao ta có thể không cúi đầu trước Tiêu Tư Duệ?”
Thu Mặc khựng lại một chút, rồi hậm hực: “Trụ Quốc Công còn đó, ngay cả Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng phải…”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận