Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TẦM PHƯƠNG TRÌ

Chương 30

Ngày cập nhật : 2025-08-16 23:16:00
Ta được Hoàng hậu kéo vào bên cạnh che chở, nơi bà và Hoàng đế ở tự nhiên vẫn là nơi được thị vệ bao vây trùng trùng.
Ngay cả một thư sinh tay không tấc sắt như Phương tướng cũng bắt đầu giơ kiếm giết Hoàng đế, đủ thấy Phương phủ đã dốc hết bài.
Phương tướng gia mưu quyền đoạt vị là một tay lão luyện, nhưng dùng binh thì quả thật yếu kém. Hắn muốn bao vây người của Hoàng đế vào một chỗ rồi “gói bánh chưng”, lại không nghĩ xem mình có đủ nhân lực để làm cái vỏ bánh chưng đó hay không.
Người của Tiêu Tư Duệ tuy không nhiều, nhưng đều là những cao thủ khó đối phó, cộng thêm đại doanh phía Bắc thành kịp thời đến, Tiêu Tư Duệ mới là người có thể làm cái vỏ bánh chưng đó.
Chiến sự ác liệt, nhưng sau khi người của đại doanh phía Bắc thành xuất hiện, Tiêu Tư Duệ đã bắt đầu có dư lực phân tâm tìm kiếm tung tích của Phương Diệu Đồng.
Ta thỉnh thoảng vung kiếm đỡ những đao kiếm bay tới cho Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu lại không hề hợp tác, bà ta dường như hoàn toàn không quan tâm đến những đao kiếm có thể lấy mạng bà bất cứ lúc nào.
Hoàng đế phát hiện ra sự khác thường của bà, kéo bà lại gấp gáp hỏi: “Hoàng hậu! Nàng muốn đi đâu?!”
Hoàng hậu nhìn hắn, nụ cười lộ rõ vẻ già nua mệt mỏi: “Hoàng thượng nói thần thiếp chỉ cần gắng gượng đến hôm nay là được rồi, thần thiếp có thể đi bầu bạn với Giác nhi rồi.”
Ta hơi phân tâm, Hoàng đế tự mình ra tay đỡ cho Hoàng hậu nửa mảnh đao gãy bay tới: “Nói gì ngốc nghếch vậy! Nàng còn có Tư Duệ, còn có Tư Nhược, đúng không?”
Ta nghe thấy giọng Hoàng hậu the thé đến bất thường: “Hoàng thượng! Mau cứu Giác nhi! Bọn chúng muốn giết Giác nhi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-m-ph-ng-tr&chuong=30]

Người mau cứu nó! Nó ở ngay đó, nhiều máu quá, Giác nhi bị thương rồi! Mau cứu nó đi Hoàng thượng! Nó là đích tử của người, nó là Thái tử mà!”
Ta bắn mấy quả pháo hiệu ra ngoài điện, rồi quay trở lại bên cạnh Hoàng hậu.
Hoàng hậu lập tức ôm lấy ta khóc lóc: “Tư Nhược, con mau cứu Giác nhi! Có người muốn giết nó! Đừng để chúng giết Giác nhi!”
Hoàng thượng với ánh mắt đầy đau xót nắm lấy vai Hoàng hậu: “Hoàng hậu! Nàng tỉnh táo lại đi, bệnh tình của Giác nhi vốn dĩ không sống qua được mùa đông này, nàng biết nó là…”
Hoàng hậu đột nhiên đẩy Hoàng đế ra, đứng đờ người hồi lâu, trên mặt từ từ hiện lên một nụ cười thê lương: “Phải rồi, ta biết, ta biết đây là cái bẫy do phụ tử các người bày ra, ta biết Giác nhi tự nguyện làm bàn đạp cho Tư Duệ, giữa nó và Nhị hoàng tử thù hận chồng chất, nó chết cũng không chịu để Nhị hoàng tử đăng cơ. Bệnh tình của Giác nhi là do Phương phủ gây ra, nó đương nhiên phải tiêu diệt Phương phủ.”
Hoàng đế trầm giọng: “Phương phủ thế lực quá lớn, đã làm lung lay xã tắc, Giác nhi chết là vì sự an ổn của quốc gia.”
Ta nắm lấy bàn tay gầy guộc như que củi của Hoàng hậu, im lặng không nói.
Quả nhiên là như vậy.
Cung biến hơn nửa năm trước là do Phương phủ đột ngột phát động, Hoàng đế tuy tỏ ra bất ngờ, nhưng thực chất đã sớm liệu trước.
Phương tướng lúc đó ra tay là vì khả năng Thái tử kế vị ngày càng lớn, hắn muốn bảo Nhị hoàng tử đăng cơ, hoặc giết Hoàng đế một bước lên trời, hoặc giết Thái tử để trừ hậu họa.
Hoàng đế lúc đó kiêng kỵ thế lực của Phương phủ, nên đã hy sinh Thái tử, đổi lấy việc Phương tướng tự cho mình thông minh mà vu oan tội mưu nghịch cho Bạch phủ, còn để xóa tan nghi ngờ của Hoàng đế mà đưa cả viên ngọc quý Phương Diệu Đồng vào tròng.
Sai lầm lớn nhất của Phương tướng là coi thường Tiêu Tư Duệ, nhưng điều này cũng khó trách, Tư Cần Vương này, trình độ cũng sắp không thua gì phụ hoàng hắn rồi.
Bao nhiêu năm qua che giấu tài năng không hề lộ ra, nếu ta là Phương Diệu Đồng, nửa đêm tỉnh giấc cũng phải dựng tóc gáy.
Hơn nửa năm trời, Phương tướng nếm đủ mùi vị dẫn sói vào nhà, đảng phái Phương gia vốn dĩ thế lực lớn mạnh đã bị Tiêu Tư Duệ từng bước làm suy yếu, từng chút một chia cắt, cuối cùng bị dồn đến đường cùng, còn chưa chắc giữ được toàn thây.
Ta chỉ tò mò Tiêu Tư Duệ sau khi diệt Phương phủ như vậy thì sau này sẽ đối diện với Phương Diệu Đồng và hài tử trong bụng nàng ta như thế nào, sự tò mò này khiến ta gần như không còn muốn giết Phương Diệu Đồng nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận