Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TẦM PHƯƠNG TRÌ

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-08-16 23:09:28
Ta cười nhạt: “Ba ngày nữa hắn còn phải tranh giành Phương Diệu Đồng với Thái tử và Nhị hoàng tử trước mặt Hoàng đế, sao có thể lúc này lại để đứa bé làm chướng mắt Phương Diệu Đồng, chuyện thường thôi, không có gì to tát.”
Thu Mặc tức giận nói: “Uổng công tiểu thư thích hắn bao nhiêu năm như vậy, đúng là đồ vong ân bội nghĩa!”
Ta súc miệng xong đặt chén trà lên bàn bên cạnh, trượt xuống theo chiếc gối mềm: “Tiêu Tư Duệ nhất định sẽ giữ mạng ta đến sau Nguyên Tiêu, nhưng nếu hắn không ở trong phủ, ngươi hãy để ý thuốc của ta nhiều hơn.”
Thu Mặc hằn học nói: “Phương Diệu Đồng có giải dược, nhưng nàng ta cứ nhất quyết không đưa cho Vương gia. Vương gia lại để mặc nàng ta độc hại tiểu thư như vậy, thật là…”
Ta nhắm mắt lại để mình thoải mái nằm trên giường: “Phương Diệu Đồng còn muốn làm bạch nguyệt quang trong lòng Tiêu Tư Duệ mà, nàng ta đưa giải dược chẳng phải là thừa nhận hạ độc sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-m-ph-ng-tr&chuong=7]

Chuyện dơ bẩn này há lại là việc Phương tiểu thư thanh cao tao nhã làm, đương nhiên là chết cũng không nhận.”
Thu Mặc khựng lại một chút, nói: “Tiểu thư, người hãy nghe lời thái y dưỡng thân cho tốt, tiểu tiểu thư nhất định sẽ bình an khỏe mạnh.”
Ta mở mắt nhìn nàng: “Tiểu tiểu thư? Sao ngươi biết là nữ nhi?”
Thu Mặc bĩu môi: “Ta biết bao nhiêu kiểu búi tóc, đợi tiểu tiểu thư lớn hơn ta có thể mỗi ngày thay cho nàng một kiểu.” Nàng liếc nhìn ta: “Tiểu thư lười chết đi được, ngoại trừ ngày đại hôn, chưa bao giờ chịu ngồi yên cho ta chải đầu.”
Ta cười nhạt: “Tiêu Tư Duệ không phải kẻ tầm thường, ba ngày nữa nếu hắn thắng, hắn nhất định sẽ giết ta, nếu ta thắng…”
Thu Mặc nói: “Ta dù sao cũng sống chết có nhau với tiểu thư.”
Ta cười: “Năm nay ngươi cũng mười lăm rồi, chẳng lẽ không để ý đến công tử tuấn tú nhà nào sao?”
Thu Mặc liếc nhìn ta: “Ta để ý Vương gia rồi, tiểu thư có bằng lòng không?”
Ta nhướng mày: “Không chịu!”
Thu Mặc hừ ta một tiếng: “Vương gia chẳng phải chỉ có vẻ ngoài đẹp hơn chút thôi sao? Tính tình thất thường, có gì tốt chứ?!” Nàng khẽ lẩm bẩm: “Tiểu thư thật là cố chấp, kinh thành bao nhiêu công tử thanh quý, chẳng phải đều đẹp hơn Vương gia sao? Nếu gả cho người khác, ai dám khiến chúng ta chịu khổ?”
Ta không vui: “Ngươi lẩm bẩm gì đó?”
Thu Mặc ngơ ngác nhìn ta nói: “Ta nói, đợi giết Vương gia rồi, tiểu thư hãy thích người khác đi.”
Ta liền cười: “Được.” Ta liếc nhìn nàng: “Này, tên thị vệ bên cạnh Tiêu Tư Duệ, gọi là gì nhỉ, Khúc Uy phải không, ngươi thấy sao?”
Thu Mặc hừ một tiếng: “Hắn là người của Vương gia, không liên quan gì đến ta.”
“Có phải ngươi giận hắn lần trước mang điểm tâm cho Huệ Tâm không?”
Thu Mặc liếc nhìn ta: “Phu quân của ta, cả đời này chỉ có thể có một mình ta, hắn mà cấu kết với người khác, ta sẽ giết cả hai.”
Ta cười lớn, đứng dậy từ trên ghế mềm chỉ vào nàng: “Ngươi còn nói ngươi không thích Khúc Uy! Đã kêu phu quân rồi kìa!”
Thu Mặc sốt ruột kéo ta nằm xuống: “Ta không nói hắn! Ta đang nói phu quân tương lai của ta!”
Ta cười hì hì kéo nàng: “Thu Mặc, ngươi cũng sắp cập kê rồi, hôm nay ta vẫn là trắc phi Tư Cần Vương, ta sẽ làm chủ hôn cho hai người, các ngươi đến núi Vụ Tùng…”
Thu Mặc ngắt lời ta: “Ta không đi đâu hết! Khúc Uy cũng giống Vương gia, trăng hoa ong bướm, bọn họ đều không phải người tốt!” Nàng hừ ta một tiếng: “Ta mới không ngốc như tiểu thư, biết rõ là hố lửa còn nhảy vào! Ta gả cho ai cũng không gả cho Khúc Uy!”
“Nhưng…”
“Năm tuổi ta đã bị phụ mẫu bán vào kỹ viện, là tiểu thư đã mua ta về, cả đời này ta không nhận ai hết, chỉ nhận một mình tiểu thư!” Thu Mặc trừng mắt nhìn ta: “Nếu người chết, ta sẽ đi ám sát Vương gia, cùng lắm thì chết dưới tay hắn.”
Ta thở dài: “Ngươi cũng có thể đi quyến rũ Khúc Uy, dụ dỗ hắn bỏ trốn là chặt đứt cánh tay của Tiêu Tư Duệ, cũng coi như báo thù cho ta rồi.”

Bình Luận

0 Thảo luận