Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TẬN THẾ KHÔNG KHUYÊN CAN

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-21 17:54:25
3
Có lẽ là nhận ra ánh mắt của tôi, Chu Tầm ngẩng đầu nhìn lên phía lầu trên.
Ngay lập tức, một loạt bình luận bay lấp lánh trước mặt tôi:
【Mẹ kiếp, hai tên tra nam tiện nữ này mau cút đi giùm cái, nghĩ đến cái tình tiết giữa hai người bọn họ là tôi thấy buồn nôn rồi.】
【Bạn lầu trên à, nam chính không dễ ch.ết thế đâu.】
【Cảnh báo, đừng nói là bọn họ định trèo lên nhờ nữ chính cưu mang nha?】
【Nữ chính đừng có mà thánh mẫu rồi đi cứu hai đứa này đó, nếu vậy thì tôi chửi thật đó!】
【Không thể nào đâu, chẳng phải Thời Nguyện đã khóa chặt cửa rồi à?】
Tôi đại khái đã hiểu được tình hình.
Tôi chắc là người họ gọi là "nữ chính", còn Chu Tầm chính là "nam chính" mà họ nhắc đến.
Nếu đúng như vậy, thì với cái hào quang nam chính trên người Chu Tầm, anh ta sẽ không dễ dàng ch.ết như thế.
Tôi đưa mắt nhìn khắp gian phòng.
Lượng vật tư tôi tích trữ là đã cố gắng hết sức nhưng tôi cũng đâu phải nhà tiên tri, không thể chuẩn bị sẵn đầy đủ vật dụng cần thiết cho ngày tận thế.
Cho nên, nếu chỗ đồ này chỉ để một mình tôi ăn và dùng, tôi đoán... cùng lắm cũng chỉ cầm cự được ba tháng.
Nhưng lúc này, điều tôi cần lo lắng không phải là vật tư, mà là:
Nếu Chu Tuần dắt Trần Thanh Thanh quay lại và liều lĩnh xông vào...
Thì không chỉ thiếu đồ dùng, e rằng ngay cả mạng tôi cũng không giữ nổi.
Tôi cần nghĩ cách đối phó.
4
Chẳng bao lâu sau, Chu Tầm đã đưa Trần Thanh Thanh chạy đi.
Bọn họ nổ mấy phát súng về phía khác, kéo theo sự chú ý của bầy xác sống.
Dù sao thì tận thế mới chỉ vừa bắt đầu, số lượng xác sống còn ít, cũng chưa đủ thông minh để biết lao vào tòa nhà.
Họ thoát được.
Còn tôi thì căng thẳng như sắp phải nghênh chiến kẻ địch.
ch.ết tiệt, chẳng phải bọn họ đang chạy về phía khu nhà tôi đang ở sao?
Giờ trong tay họ còn có súng, mà tôi lại không rõ họ còn bao nhiêu viên đạn.
Rõ ràng, những người trong phòng bình luận cũng đã nghĩ tới điều đó. Dòng chữ trên màn hình hiện lên dồn dập đến mức tôi gần như không kịp đọc:
【Không thể tin được là bọn họ trốn thoát rồi! ch.ết tiệt, hướng chạy là tòa nhà của Thời Nguyện!】
【ch.ết thật, trong tay còn có súng nữa kìa!】
【Với cái đầu độc ác của Trần Thanh Thanh, Thời Nguyện nguy to!】
【Bình tĩnh nào mấy chị em, có cửa chắn rồi mà, cho dù có súng cũng vô dụng, cửa không mở thì họ còn có thể dẫn xác sống tới nữa cơ.】
【May là Thời Nguyện chỉ cần không mở cửa là ổn.】
【Cưng ơi, cưng mừng hơi sớm rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-th-kh-ng-khuy-n-can&chuong=2]

Bọn họ đang trèo cửa sổ đó!】
Trong đầu tôi lập tức trống rỗng.
Có lẽ Chu Tầm và Trần Thanh Thanh đã đoán trước tôi sẽ không mở cửa, nên mới chọn con đường thứ hai.
Tôi không có nhiều thời gian để chuẩn bị đầy đủ các biện pháp phòng hộ, cửa sổ lại hoàn toàn không có lớp chống đạn hay cách âm, chỉ được khóa bằng mấy cái chốt bình thường.
Nếu họ bắn thẳng vào cửa sổ thì hoàn toàn có thể trèo vào từ đó!
Tôi vừa kịp phản ứng lại...
Tiếng gõ kính vang lên.
Ngay bên ngoài cửa sổ là khuôn mặt của hai người bọn họ!
Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu tôi lóe lên một kế sách.
5
Chẳng phải bọn họ nghĩ tôi sẽ không mở cửa sổ sao?
Tôi cứ phải cố tình mở cửa sổ cho bọn họ, khiến họ trở tay không kịp.
Thế là tôi giả vờ sốt ruột, lớn tiếng gọi về phía họ: “Đợi chút! Tôi mở cửa sổ ngay, hai người cố gắng cầm cự nhé!”
Quả nhiên, tôi nhìn thấy dòng bình luận bay đầy trên không:
【Gì vậy, Thời Nguyện điên rồi sao?】
【A a a a a chị làm cái quái gì vậy? Không muốn sống nữa à?!】
【Đừng ép tôi phải chửi thề, tôi cạn lời luôn rồi.】
【Vãi chưởng, tôi nhìn nhầm người rồi, đến nước này rồi mà vẫn còn não yêu đương.】
Nghe tôi nói vậy, nét mặt Chu Tầm giãn ra.
Tôi thấy anh ta lặng lẽ thu súng lại.
Chính là lúc này!
Tôi lao tới, tháo chốt, mở tung cửa sổ.
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tôi nhặt bình chữa cháy bên cửa sổ và xịt thẳng lên họ.
“ch.ết đi tên cặn bã, đồ ngu đần, dắt con trà xanh của mày cút thật xa cho bà!”
“Ha ha ha, còn mong tao cứu hai đứa cẩu nam nữ tụi mày hả? Kiếp sau đi, biến hết cho bà!”
Tiếng hét chưa dứt, hai đứa đã ngã xuống.
Tôi vội vã đóng cửa sổ lại, khóa chặt.
Nhưng mà nhà tôi chỉ ở tầng hai, bên dưới còn có bãi cỏ.
Với bụi cây làm lớp đệm, bọn họ không ch.ết.
Thật đáng tiếc.
Tuy nhiên, mấy con xác sống dưới lầu đã nghe thấy động tĩnh, bắt đầu xông về phía bọn họ.
Tôi thấy Chu Tầm nén đau, kéo Trần Thanh Thanh vội vàng trốn vào tòa nhà bên cạnh.
Tôi đặt bình cứu hỏa xuống, vỗ ngực thở phào.
Bình luận lại hiện ra:
【Được rồi được rồi, muốn chơi kiểu này đúng không?】
【Rút kiếm nhìn bốn phía, lòng trống rỗng...】
【Thanh đao dài 20 mét vừa rút ra tôi lại thu về, rồi gọt một quả táo.】
【M* nó chứ, Thời Nguyện, chị dám chơi tụi tôi à?!】
【Vừa nãy ai chửi người ta thì mau xin lỗi Thời Nguyện đi.】
【Tôi không xin lỗi đâu, trừ khi cô ấy xin lỗi tôi trước! Cô ấy lừa tôi đau quá, hu hu hu!!】
【Nhưng mà, nhà ai tốt mà lại có bình chữa cháy sẵn trong nhà chứ?】
Chính là tôi đây. Vì lần trước tôi nấu ăn suýt làm nổ tung nhà bếp.
Nghĩ đến an toàn của bản thân, tôi đã mua một cái để sẵn trong nhà.
Cũng chính vì nhìn thấy bình chữa cháy, tôi mới nghĩ ra cách này.
Nếu tôi đối đầu trực tiếp với bọn họ thì chắc chắn sẽ bất lợi.
Vừa nãy Chu Tầm vẫn cầm súng trong tay, nhưng ngón tay không đặt trên cò nên tôi đoán anh ta cũng chuẩn bị hai phương án.
Nếu tôi không chịu mở cửa, anh ta sẽ nổ súng.
Nếu tôi đồng ý giúp, anh ta sẽ hạ súng xuống.
Thế nên tôi giả vờ nhượng bộ để đánh lừa anh ta.
Nhưng sau chuyện lần này, có lẽ anh ta sẽ muốn gi.ết tôi thật.
Quả nhiên, điện thoại tôi lập tức đổ chuông.
Chu Tầm gọi đến.

Bình Luận

0 Thảo luận