10
Tôi không dám thở mạnh.
Chu Tầm chẳng lẽ đã lần lên tận đây?
Nhưng lúc anh ta mở cửa, tôi đã chạy được mấy tầng rồi.
Mục tiêu của Chu Tầm không phải gi.ết tôi, mà là lấy vật tư.
Hơn nữa, vừa rồi anh ta với Trần Thanh Thanh phải trèo qua cửa sổ lên nhà tôi ở tầng hai để tránh đám xác sống, chắc chắn sẽ không dám liều mạng leo lên nữa, sợ bị người khác phát hiện.
Tôi cởi giày, rón rén bước đến sau cửa, ghé mắt nhìn qua mắt mèo.
Là một cô gái.
Tôi không biết cô ta định làm gì, cũng không dám mở cửa.
Có lẽ thấy không ai trả lời, cô ấy để đồ trước cửa rồi rời đi.
Tôi chờ đợi, đợi đến khi bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh mới lặng lẽ mở cửa.
Một tờ giấy ghi chú nằm dưới đất, tôi cúi xuống nhặt lên.
【Tôi ở tầng 24, nghe thấy tiếng động nên mang ít vật tư lên cho bạn. Tận thế không an toàn, mọi người ôm nhau sưởi ấm, cố lên nhé.】
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa dám lấy đồ ngay, sợ đây là cái bẫy có người cố tình bày ra để thăm dò.
Nghĩ kỹ lại, vừa nãy tôi đi đi về về chuyển đồ cũng đã gây ra không ít tiếng động.
Giả vờ như trong phòng không có ai lúc này cũng không thực tế nữa.
Thế là tôi nhận lấy trứng và mì mà cô ấy để lại.
Sắp xếp lại đống đồ đạc, tôi bật điện thoại xem camera giám sát.
Chu Tầm và Trần Thanh Thanh đang ngồi trong phòng khách ăn mì gói.
Chắc cũng đủ cho hai người ăn trong một tuần.
Nhưng sau một tuần thì sao?
Tôi mở nhóm cư dân trong chung cư lên xem.
Đã có người bắt đầu bàn tán:
【Có ai nghe thấy tiếng súng không?】
【Có, hôm nay nghe mấy lần rồi.】
【Là bọn chuyên đi cướp vật tư à?】
【Sáng nay tôi thấy từ cửa sổ, có một gã đàn ông cầm súng cứu một cô gái.】
【Tôi thấy họ trèo lên tầng 2, rồi lại ngã xuống, sau đó bỏ chạy.】
【Những ai ở tầng thấp nhớ chú ý an toàn nhé.】
...
Tôi suy nghĩ một lúc, thấy vẫn nên nói rõ mọi chuyện, bèn lên tiếng:
【Nói thật với mọi người, tôi chính là người ở tầng 2 bị cướp. Đó là bạn trai cũ của tôi và cô bạn thanh mai của hắn...】
【Họ nổ súng định gi.ết tôi, nên tôi đã chạy đến chỗ khác. Tạm thời vẫn an toàn, nhưng trong phòng tôi giờ không còn bao nhiêu vật tư. Tôi lo sau khi họ ăn hết đồ sẽ lại cầm súng đi cướp của người khác. Mong mọi người chú ý an toàn. Xin lỗi vì đã khiến mọi người gặp nguy hiểm.】
Vừa gửi xong, trong nhóm đã có người mắng chửi họ, có người lo lắng, cũng có người bắt đầu nghĩ cách đối phó.
Nhưng không một ai mắng tôi. Tôi còn nghĩ sẽ có người trách tôi rước họ tới.
Trái lại, mấy người hàng xóm còn an ủi:
【Không phải lỗi của bạn. Tôi chưa từng thấy tên đàn ông nào mặt dày như vậy. Ăn trong bát còn ngó trong nồi, thật buồn nôn!】
【Đúng thế, nói văn vẻ thì là “thanh mai trúc mã”, nói thẳng ra thì là kẻ chơi trò mập mờ. Đồ làm màu!】
【Họ có súng, mọi người phải đồng lòng mới được!】
Bầu không khí trong nhóm lập tức trở nên đoàn kết, hài hòa.
Ngay sau đó, mấy người đàn ông chủ động ra mặt, khiêng theo các vật nặng trong nhà, trực tiếp bịt kín cửa căn hộ của tôi ở tầng 2, không cho hai người kia ra ngoài.
Muốn rời đi, họ chỉ còn cách trèo qua cửa sổ.
Từ tầng 3 đến tầng 5 không có ai ở, còn tầng 6 trở lên đã lắp lưới chống trộm, có bắn vỡ kính cũng không thể chui vào.
Có người còn khóa luôn cửa tầng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-th-kh-ng-khuy-n-can&chuong=5]
Ít nhất trong thời gian ngắn, cư dân trong tòa nhà có thể tạm thời yên tâm.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vừa định đi ngủ...
Thì Chu Tầm lại gửi tin nhắn tới.
11
CMN!
Quên chưa chặn anh ta rồi.
Tôi nhìn tin nhắn anh ta gửi tới:
【Thời Nguyện, cô thật sự muốn tôi giết cô đến vậy sao? Còn nữa, cô tưởng mình chạy thoát được à?】
Lưng tôi lập tức lạnh toát.
Chẳng lẽ anh ta cũng nhìn thấy được bình luận?
Ý nghĩ ấy vừa nảy ra, tôi đã thấy nghẹt thở.
Tôi cố ép bản thân phải bình tĩnh.
Cho dù Chu Tầm có thấy thật thì đã sao? Trong ình luận chưa từng có ai tiết lộ tôi ở tầng 25.
Nếu có thấy được, anh ta cũng chỉ biết tôi còn ở trong tòa nhà này thôi.
Tôi không trả lời. Tin nhắn tiếp theo lại hiện ra:
【Tôi thật sự nhìn nhầm cô rồi. Cô thấy ch.ết mà không cứu, lòng dạ rắn rết, cô sẽ phải trả giá cho sự lựa chọn của mình.】
Thật nực cười.
Khu bình luận còn tức giận hơn cả tôi:
【Cái thể loại đàn ông gì thế này? Nữ chính cho anh ta đi cứu người thì anh ta định giết cô ấy, ngăn anh ta lại thì lại muốn đẩy cô ấy cho xác sống. Dù thế nào cũng không phải lỗi của anh ta. Anh ta đúng là một đóa bạch liên hoa rực rỡ giữa tận thế.】
【Thật muốn chửi thề. Nữ chính có lỗi gì chứ mà phải dính vào tên cặn bã này? Đúng là đồ vong ân phụ nghĩa.】
【Chị em ơi, tui thật sự sợ tên này sẽ tìm ra Thời Nguyện. Đừng để cuối cùng chưa bị xác sống cắn, chưa bị ch.ết đói, mà Thời Nguyện lại ch.ết trong tay gã này. Lúc đó tui tức ch.ết mất.】
Đúng vậy... phải nghĩ cách mới được.
12
Hôm sau, tôi trả lời anh ta:
【Tôi đã để lại vật tư cho hai người rồi, thế là quá đủ rồi đấy.】
Nghĩ lại vẫn tức, tôi lại gửi thêm một tin:
【Ôi ôi ôi, anh nghĩa khí lắm nhỉ? Thế anh có từng nghĩ nếu người rơi vào bầy xác sống là Chu Tầm anh, thì liệu Trần Thanh Thanh có liều mạng quay lại cứu không?】
Anh ta nhắn lại:
【Thanh Thanh không phải loại người máu lạnh như cô!】
Tôi bật cười. Vậy thì cứ chờ xem.
Cũng may là hôm đó tôi không có thời gian thu dọn hết, vẫn còn để lại một ít đồ ăn.
Có đồ ăn, chắc họ sẽ yên phận được vài ngày.
Chứ nếu bị dồn đến đường cùng, bức bách quá, biết đâu còn nguy hiểm hơn.
Qua camera, tôi thấy hai người ăn uống xong lại bắt đầu thì thầm tính toán cách cướp vật tư, dụ tôi xuất hiện, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần bắn ch.ết tôi một cách dứt khoát.
Nói chuyện được một lúc, hai cái miệng của họ chẳng biết từ lúc nào đã dí sát vào nhau.
Rồi… phần sau không tiện nói.
Á á, đôi mắt ngọc ngày của tôi bị tổn thương rồi!
Nhưng tôi lại không thấy tức giận.
Vì tôi vốn đã đoán được giữa hai người họ sẽ không sạch sẽ gì.
Nhưng khu bình luận thì giận điên người, mắng chửi ra bao nhiêu câu bị che mờ, đến nỗi tôi đọc không rõ nữa.
Thế nhưng tôi chưa kịp chờ họ đến trả thù…
Thì đã thấy mấy chiếc xe jeep chạy vào.
Người trong xe cầm vũ khí nóng bắn như mưa, trong chớp mắt đã dọn sạch mấy chục con xác sống trong khu dân cư.
Sau đó họ bắt đầu đóng quân tại đây.
Trong nhóm cư dân, rất nhiều người bàn tán về thân phận của họ.
【Có khi nào là quân đội không?】
【Tôi thấy không giống, họ giống như một đội chuyên đi cướp vật tư thì đúng hơn.】
Dù sao cũng đâu phải ai cũng phản ứng nhanh nhạy, kịp thời tích trữ đủ đồ chứ.
Mà nếu xác sống vẫn chưa bị tiêu diệt hết trong thời gian ngắn, thì chuyện sống sót mới là vấn đề lớn nhất.
Lúc này, chắc chắn sẽ có những kẻ gan lớn có trang bị bắt đầu đi săn lùng khắp nơi.
Tôi lặng lẽ vén rèm nhìn xuống dưới, vừa suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo…
Thì thấy Chu Tầm và Trần Thanh Thanh nhảy xuống.
Rồi tiến thẳng về phía nhóm người kia.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận