8
Tôi sợ hai người kia sẽ thừa dịp nửa đêm trèo cửa sổ vào.
Vì thế sau khi ăn xong, tôi lập tức gom bông và chăn lại, nhét chặt vào khung cửa sổ.
Như vậy, dù họ có bắn vỡ kính thì tôi cũng còn chút thời gian để phản ứng.
Hơn nữa, trên tầng thượng còn một căn hộ tôi từng thuê, vẫn chưa hết hợp đồng.
Lúc căn hộ này đang sửa sang, tôi ở căn trên để tiện giám sát. Hôm Chu Tầm đến tìm tôi, tôi vừa định dọn xuống.
Lúc ấy vì định nuôi mèo, tôi còn lắp cả camera giám sát trong phòng khách.
Chuyện này tôi chưa từng nói với Chu Tầm.
Dù anh ta cùng tôi vất vả vận chuyển đồ đạc, tôi vẫn chừa cho mình một đường lui.
Dù gì thì người đã thay lòng, tôi chẳng dám tin.
Chỉ có điều không tiện ở chỗ là căn hộ trên không tích trữ được nhiều nhu yếu phẩm như căn này.
Nhưng may ở chỗ, trên tầng thượng lúc đó chỉ có một mình tôi ở.
Hơn nữa tôi làm nghề tự do, thường xuyên ru rú ở nhà nên cũng không thiếu thực phẩm cho lắm.
Chỉ là... làm sao để đem số đồ hiện tại lên đó đây?
Mang được bao nhiêu?
Liệu có khiến đám xác sống chú ý không?
Khi tôi đang suy nghĩ thì có người lên tiếng trong nhóm cư dân:
【Các hàng xóm ơi, có ai tiện hỗ trợ chút nhu yếu phẩm không? Nhà em vừa mới sửa xong thì gặp ngay chuyện này, trong nhà chẳng có gì cả. Em biết yêu cầu này hơi vô lý nhưng xin hãy tin là em không có ác ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-th-kh-ng-khuy-n-can&chuong=4]
Em có thể trả tiền, hoặc để ở điểm hẹn, em sẽ dùng drone để lấy.】
Cả nhóm im lặng một lúc lâu không ai đáp lại.
Chắc mọi người cũng đang do dự, dù sao lòng người trong tận thế cũng khó đoán.
Nhưng tôi bỗng nảy ra một ý, liền trả lời:
【Bên ngoài có xác sống, tôi tin nhiều người muốn giúp đỡ, chỉ là sợ tiếng mở cửa sẽ khiến chúng chú ý.】
Vừa gửi xong, lập tức có người hưởng ứng:
【Đúng đấy, là sợ xác sống đến chứ không phải không muốn giúp.】
【Tôi muốn hỏi, đám xác sống có trí thông minh không? Chúng có thể vào toà nhà không?】
【Chúng có phá được cửa không?】
Rất nhanh sau đó có người phản hồi, nhìn có vẻ là người có nghiên cứu:
【Tôi từng xem TV nước ngoài, giai đoạn đầu, xác sống chủ yếu định hướng nhờ âm thanh và mùi hương, tạm thời không có trí tuệ. Với lại trong khu chúng ta, số lượng cũng không nhiều. Cửa toà nhà là cửa mã số, bọn chúng chưa vào được đâu, cũng không biết trèo cửa sổ. Nên tôi có đề nghị thế này, chi bằng chúng ta đoàn kết lại. Tôi đoán vật tư của mọi người cũng chỉ đủ trong vài tháng thôi, vấn đề sống sót lâu dài mới là nan giải. Nếu có thể hỗ trợ lẫn nhau, ít nhất cũng cầm cự được lâu hơn một chút.】
Tôi trả lời: 【+1】
Sau đó có người nhắn tiếp: 【+2】
【+3】
…
Tính sơ sơ những người lên tiếng, chỉ vài chục hộ, không loại trừ có người muốn im lặng trốn kỹ.
Mọi người đều hiểu cả.
Nhưng không ai dám công khai số phòng của mình.
Thế nên, những ai muốn hỗ trợ nhu yếu phẩm sẽ mang đồ lên tầng thượng theo thời gian quy định.
Người cần thì đợi sau khi mọi người bỏ đồ xong sẽ lên lấy.
Tôi không tin người khác, cái tôi cần chỉ là cơ hội để lên tầng thượng lúc này.
Huống hồ, xác sống mới vừa bùng phát, thang máy vẫn còn hoạt động.
Nhưng tôi đoán chắc chẳng ai dám bước vào đó.
Dù sao cũng là đánh cược một phen giữa sống và ch.ết... tôi phải đặt cược thôi.
9
Tôi nhanh chóng dùng hai chiếc vali lớn thu dọn một đợt vật tư, nhét đầy cả balo mang theo.
Sau đó lén lút mở cửa bước ra ngoài.
Tầng này chỉ có mình tôi là đã sửa sang xong, nên cũng không lo gặp ai. Chỉ sợ chạm mặt người từ tầng khác.
Nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng sao, nếu bị bắt gặp, tôi sẽ nói là đi hỗ trợ.
Tận thế mới bắt đầu, bản tính tàn độc của con người cũng chưa bộc lộ ngay đâu.
Đến chỗ thang máy, quả nhiên không ai dám dùng vì sợ bị lộ tầng ở.
Nhưng tôi thì dám.
Tôi theo dõi giờ giấc mấy cư dân khác đi lên tầng thượng gửi đồ để tránh chạm mặt.
Thêm vào đó, nhờ có mấy lời hướng dẫn từ đám bình luận, tôi có cảm giác như được buff kỹ năng vậy.
Ví dụ như những lời nhắc kiểu:
【Trốn mau! Có người đang đi thang bộ lên tầng thượng! Thời Nguyện, chỉ còn 10 giây là vào tới phòng rồi, chạy đi!】
【Khoan đã! Có người sắp ra ngoài, bấm thêm vài tầng dừng thang để tránh bị lộ!】
【Aaaaa gạo! Nhất định phải mang theo gạo, sau này có thể nấu cháo, nấu cháo chắc chị biết nhỉ? Là đổ gạo với nước vô nồi rồi nấu thôi!】
【Lúc này còn lo ăn cái gì, mau mang vật tư đi chứ! Tôi sắp nhảy tim ra ngoài rồi đây này!】
Tôi đi đi về về ít nhất mười chuyến mới chuyển gần xong.
Cũng bởi lúc đó ai nấy đều tranh giành, tôi thực sự không mua được nhiều.
Lấy được đủ dùng ba tháng đã là cực kỳ may mắn rồi.
Tôi mệt rã rời, định nghỉ một lát rồi quay lại chuyển nốt thùng mì cuối cùng.
Thì bỗng nghe tiếng súng vang lên.
Ngay sau đó là tiếng kính vỡ loảng xoảng.
Não tôi căng cứng ngay tức thì. Tôi biết, chắc chắn là Chu Tầm và Trần Thanh Thanh đến rồi.
Và chỉ giây tiếp theo thôi, họ sẽ kéo tấm chăn trên cửa sổ ra, đập kính mà xông vào nhà.
Tôi không kịp nghĩ gì nữa, ném hết đồ xuống rồi lao ra ngoài.
Vừa mở cửa, đã nghe “rầm” một tiếng như có người ngã xuống đất.
CMN!
Sao anh ta nhanh dữ vậy?
Tôi vội vàng đóng cửa lại, nhưng vẫn nghe tiếng súng bắn trúng cánh cửa.
Chu Tầm định gi.ết tôi!
Tôi như bay về phía cầu thang thoát hiểm.
Thậm chí còn nghe rõ tiếng bước chân người đuổi theo sau.
Nếu bị bắt lại, tôi tiêu đời.
Ngay lúc ấy, đám bình luận lại xuất hiện:
【Aaaaa tôi căng thẳng quá, Chu Tầm cầm súng phá cửa rồi!!】
【Tên đàn ông này độc ác quá đáng, lại muốn gi.ết Thời Nguyện!】
【Chạy đi Thời Nguyện, đừng quay đầu lại!!】
【Tôi sợ thật sự, tim muốn nhảy ra ngoài luôn rồi.】
Tôi có khác gì đâu?
Không dám nghỉ lấy một giây, một đứa từ nhỏ chẳng hề vận động như tôi mà chạy một mạch lên tới tầng 25 không hụt hơi.
Sau đó nhẹ nhàng đóng cửa, khóa lại, rồi đổ người xuống sofa, thở hồng hộc.
Vừa định nghỉ ngơi một chút…
Thì chuông cửa vang lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận