Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TẬN THẾ KHÔNG KHUYÊN CAN

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-07-21 17:54:37
6
Tôi không hiểu, rốt cuộc đã loạn đến mức này rồi, Chu Tầm còn gọi điện cho tôi làm gì.
Nhưng có một thông tin đáng giá: anh ta và Trần Thanh Thanh vẫn chưa ch.ết!
Tôi vốn không định nghe máy, vừa định ấn tắt thì dòng bình luận hiện lên:
【Nghe đi chứ, sao lại không nghe?! Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!】
【Đúng đấy, bọn họ chẳng phải lúc nào cũng khiến chị buồn nôn sao? Thời Nguyện, lần này chị phải trả lại cho đủ.】
【Tui thích nhất là nhìn Chu Tầm muốn gi.ết Thời Nguyện mà bất lực, chậc chậc.】
Tôi: Mấy người có biết lịch sự là gì không?
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn bắt máy.
Rất nhanh, giọng thở dốc của Chu Tầm vang lên: “Thời Nguyện, anh không ngờ em lại là loại người như vậy. Em thật độc ác.”
Tôi nhướng mày: “Yo, thở gấp vậy, sắp chế.t rồi à?”
Chu Tầm còn chưa kịp tức tối đáp lời thì giọng Trần Thanh Thanh đã xen vào: “Chu Tầm, em không ngờ Thời Nguyện lại ghét em đến mức ấy, còn muốn hại ch.ết em. Công bằng mà nói, em đâu có làm gì quá đáng với cô ấy đâu?”
Cô ta ngừng một chút rồi tiếp lời: “Nhưng em hiểu mà, kiểu con gái như cô ấy vốn không chịu nổi chuyện bạn trai mình có bạn khác giới.”
“Vì muốn trả thù anh mà đem tính mạng người khác ra làm trò đùa. Chu Tầm, đây chính là người anh từng muốn quay lại sao?”
“Em nói thẳng, anh đừng để bụng, chứ em thật sự không chịu nổi kiểu phụ nữ nhỏ nhen, ghen tuông vô lý vào những lúc quan trọng thế này.”
Trần Thanh Thanh bị thần kinh à?
Tôi cong môi, cười lạnh: “Trần Thanh Thanh, biết cô thẳng tính, nhưng đâu nhất thiết phải dùng cái miệng để... xả rác?”
“Cô đúng là... Bao nhiêu loại vũ khí ở Trung Quốc không học, lại đi học kiếm. Kiếm trên không học, lại học kiếm dưới. Kiếm dưới không luyện, lại luyện cái mồm hôi mồm độc. Biết bao chiêu thức mà vẫn phải học Túy Kiếm.”
“Con gái có tam quan đàng hoàng sẽ chẳng bao giờ dây dưa với đàn ông đã có bạn gái. Còn cô thì sao? Biết rõ người ta có bạn gái mà vẫn cố chen vào, vừa muốn chơi trò mập mờ, vừa tự dựng cổng tiết hạnh cho mình.”
“Biết rõ người ta đã có bạn gái mà vẫn tiếp cận, cô bị thiếu đòn hay thiếu vả vậy?”
Chu Tầm chen vào cắt lời tôi: “Thời Nguyện! Thanh Thanh chỉ là kiểu con gái tính cách giống con trai thôi! Cô ấy chỉ nói vài câu thật lòng, mà em cũng nổi đóa lên thế à? Em đúng là loại người như vậy!”
Tôi phản công qua điện thoại: “Ồ, đúng rồi, một bàn tay vỗ sao kêu được. Chu Tầm, bạn trai nhà ai mà tử tế tới mức đi uống rượu giao bôi với bạn nữ?”
“Bạn trai nhà ai mà ngủ lại nhà bạn nữ?”
“Hành vi như vậy mà còn đưa lên mạng xã hội, anh có biết sẽ bị chửi bao nhiêu tầng không?”
“Còn nữa, đúng, tôi chính là loại người như vậy đấy. Nếu tôi tử tế, thì tôi còn thèm để mắt tới hạng người như anh sao?”
“Anh còn nói, cô ta là bạn thân lớn lên cùng từ nhỏ, em cần phải làm quá như vậy không?” Chu Tầm không còn thở dốc nữa, giọng cũng lớn hẳn.
Thật đáng thương, thế giới sắp diệt vong rồi mà anh ta vẫn còn ngu ngốc đến thế.
Tôi bật cười khinh khỉnh: “Cô ta không biết chừng mực thì thôi, anh cũng là thằng đầu đất.”
“Lúc nãy cầm súng chẳng phải định bắn chế.t tôi à?”
“Tôi tự vệ, trong mắt anh lại thành độc ác?”
“Con mẹ nó, anh ăn nói kiểu gì vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-th-kh-ng-khuy-n-can&chuong=3]

Cần tôi cho mượn một bà mẹ không? Sống tiêu chuẩn kép thế kia chắc ngày thường thiếu mẹ dạy hả?”
“Em...!”
Không đợi Chu Tầm nói hết, tôi dứt khoát cúp máy.
Phía trên, bình luận im lặng vài giây, rồi nổ tung như pháo:
【A a a a a trời ơi, ngầu quá đi, chị Thời ơi, mê mẩn kiểu nữ chính biết cãi nhau như này ghê!】
【Thời Nguyện chửi quá đã, phê!】
【Chị chửi chậm chút được không, em còn chưa kịp ghi lại nè!】
【Cái miệng nhỏ này em thích thật sự, có thể treo lên xe nhỏ màu vàng không?】
【Xe nhỏ cái đầu cậu á! Giờ thì xé toang mặt nhau luôn rồi, tôi cứ cảm thấy ở chỗ này không còn an toàn nữa...】
7
Tôi cũng nghĩ như vậy.
Bây giờ vẫn là thời điểm trước tận thế, sau này sẽ xảy ra chuyện gì thì khó nói.
Nhưng tôi từng đọc tiểu thuyết về xác sống, thông thường, nếu tình hình tốt thì có thể dọn dẹp xong trong vài năm.
Còn nếu tệ… có lẽ sẽ kéo dài rất lâu.
Tôi đâu có trùng sinh, cũng không kịp tích trữ đủ nhu yếu phẩm trước khi xác sống xuất hiện.
Dù Chu Tầm và Trần Thanh Thanh không đến cướp, tôi cũng chỉ cầm cự được nhiều nhất ba tháng.
Vấn đề lớn nhất vẫn là làm sao sống tiếp về sau.
Tôi thở dài một hơi, quyết định ăn chút gì đó lót dạ rồi tính tiếp.
Chỉ tiếc là tôi không biết nấu ăn, nên phần lớn đều là đồ ăn liền.
Thế là tôi nấu một gói mì ăn liền, thêm vào viên cá, xúc xích, trứng gà và một ít rau xanh.
Đang ăn ngon lành thì nhận được tin nhắn từ Chu Tầm:
【Bọn anh hết đồ ăn rồi, em có thể nể tình chúng ta từng quen nhau mà cho bọn anh chút đồ ăn được không?】
【Thời Nguyện, số nhu yếu phẩm em tích trữ cũng có một phần của anh mà.】
Vừa rồi còn chửi tôi, giờ lại muốn xin đồ.
Anh ta bị đa nhân cách à?
Tôi có thể cho chắc?
Bên ngoài là xác sống đấy.
Huống chi, anh ta khăng khăng đòi tự mình tích trữ, liên quan gì đến tôi?
Vì vậy tôi chụp ngay một bức ảnh mì nóng hổi vừa nấu xong gửi lại:
【Nhưng tôi cũng chẳng còn nhiều đồ ăn đâu.】
【Trần Thanh Thanh bất chấp tất cả chạy đến tìm anh, tôi cứ tưởng hai người đã chuẩn bị đủ cả rồi chứ.】
Chu Tầm: 【Thời Nguyện, nhất thiết phải nói chuyện kiểu đó sao?】
Tôi: 【Ủa, không phải chứ, thật sự đơn thương độc mã vì tình yêu mà mạo hiểm đến đây sao? Ngưỡng mộ tình bạn cảm động lòng người của hai người quá cơ!】
Bình luận bắt đầu xuất hiện:
【Cười muốn xỉu, nói chuyện cay quá!】
【Phải như vậy chứ, tận thế rồi, đừng làm thánh mẫu!】
【Chu Tầm tự mình lựa chọn kết cục này, đáng đời.】
【Đúng thế, đến bản thân còn lo không xong, còn dắt thêm một cái gánh nặng, buồn cười ch.ết đi được.】
【Thời Nguyện đừng quan tâm đến anh ta, Chu Tầm không đáng tin đâu.】
Tôi chẳng đời nào quan tâm.
Xem ra tôi thật sự xuyên vào một quyển tiểu thuyết rồi.
Trong nguyên tác, tôi đã từng ngăn cản Chu Tầm đi cứu Trần Thanh Thanh.
Lúc đó, anh ta chẳng nói gì, ngoài mặt tỏ ra ở lại cùng tôi chờ viện trợ giữa tận thế nhưng thực chất lại đang nhẫn nhịn.
Về sau, Chu Tầm phát hiện người mình thật sự thích là Trần Thanh Thanh, thế là bắt đầu hận tôi vì đã ngăn anh ta cứu người.
Vì trả thù, anh ta đẩy tôi ra làm mồi cho xác sống.
Theo như cốt truyện, khi đó anh ta sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy oán độc, lạnh lùng thốt ra một câu: “Thời Nguyện, cô có biết Thanh Thanh đã ch.ết như thế nào không? Cô cũng nên nếm thử cảm giác không ai đến cứu, cô độc chờ ch.ết, bị xác sống xé x.ác là thế nào!”
Ừm, đại khái là như vậy đấy.
Cho nên, tất cả những yếu tố có thể đe dọa đến sự sống của tôi… tôi phải bóp ngh.ẹt nó ngay từ trong trứng nước.

Bình Luận

0 Thảo luận