13
【Đoán bừa nhé, chắn là Trần Thanh Thanh dẫn Chu Tầm đi đầu hàng rồi.】
【Cây súng của Trần Thanh Thanh chắc cũng lấy từ bọn người kia chứ gì.】
【Bọn này nhìn chẳng giống người tốt đâu, phải làm sao đây? Có khi nào chúng sẽ lục từng tầng để cướp đồ không?!】
【Đúng là cạn lời, một mối nguy còn chưa giải quyết xong lại tới thêm cái khác. Hai người đó xuống dưới, tôi thấy rõ mục tiêu chắc chắn là Thời Nguyện.】
Quả nhiên, mọi người đoán đúng.
Tôi nghe thấy phía dưới có người dùng loa hét lên: “Ai là Thời Nguyện? Nghe nói cô tích trữ nhiều vật tư lắm hả? Chúng tôi ở đây ai cũng đói cả, hay là chia sẻ cho chút đỉnh đi?”
Bọn chúng cứ gào lên không ngừng, tôi chỉ có thể ép bản thân phải thật bình tĩnh.
Chắc chắn sẽ có cách.
Tôi mở điện thoại ra, trong nhóm cư dân đang bàn tán sôi nổi:
【Thời Nguyện, là cô gái bị bạn trai cắm sừng đúng không? Cô phải cẩn thận, đừng để lộ thân phận.】
【Bọn kia chắc là loại vô pháp vô thiên rồi. Khu nhà giờ đúng là đang gặp mối nguy lớn.】
【Chúng mang vũ khí, nếu xông vào nhà mọi người thì e là tính mạng chẳng còn.】
【Không thể ngồi chờ ch.ết được.】
...
Không ngờ, chẳng ai trách móc tôi.
Cũng không ai đem đạo lý ra ép tôi hy sinh vì tập thể.
Trong lòng tôi bỗng dâng lên một tia xúc động.
Đầu óc tôi hoạt động hết công suất, rồi bất chợt nảy ra một ý tưởng.
Tôi lập tức gõ tin nhắn gửi lên nhóm:
【Bọn họ chỉ mới tiêu diệt xác sống trong khu chúng ta thôi. Tôi nhớ trong nhóm từng có người nói mình có drone. Cũng có người nói xác sống xác định vị trí bằng mùi hương và âm thanh. Tôi có một đề nghị, liệu chúng ta có thể dùng drone để dẫn xác sống từ nơi khác về đây không?】
Lập tức có người đáp lại:
【Tôi đồng ý. So với xác sống, tôi thấy bọn người dưới kia nguy hiểm hơn nhiều.】
【Đúng vậy. Miễn là chúng ta không ra khỏi nhà, xác sống tạm thời sẽ không đe dọa tới tính mạng. Nhưng đám người kia thì có vũ khí, lại đóng quân ở đây. Dù Thời Nguyện có xuống đưa vật tư, bọn họ cũng sẽ không tha cho các chủ hộ khác.】
...
Ai cũng hiểu chuyện cả.
Mọi người hành động rất nhanh, có người hỗ trợ vật tư, chủ hộ có drone lập tức xung phong.
Nghe nói cần đồ vật có máu để thu hút xác sống, cô gái tầng 24 đỏ mặt nói vừa hay mình đang đến kỳ, có thể giúp.
Cô ấy còn an ủi tôi, bảo tôi đừng sợ.
Cô ấy từng tặng vật tư cho tôi trước đó… Tôi thật sự yêu ch.ết cô ấy rồi!
Chúng tôi cử ra hai chiếc drone rời khỏi tòa nhà.
Cùng lúc đó, khi máy bay vừa bay đi, tôi liền nghe thấy mấy tiếng súng “đoàng đoàng đoàng”.
“Không chịu mở miệng hả? Đừng trách bọn tao lục từng tầng một!”
“Mấy người tầng một đừng có trách nhé, là tại con nhỏ tên Thời Nguyện kia bắt tụi mày ch.ết trước đấy!”
Để kéo dài thời gian, tôi lập tức gọi điện cho Chu Tầm.
14
“Tôi có thể đưa vật tư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-n-th-kh-ng-khuy-n-can&chuong=6]
Nhưng chỉ có một điều kiện.”
Tôi vừa nói xong, phía bên kia đã có người hỏi: “Điều kiện gì?”
Dường như bọn họ nghĩ cư dân khu chúng tôi đã nằm gọn trong lòng bàn tay nên mới chịu nghe điện thoại, muốn thưởng thức cảm giác tôi vùng vẫy trước khi ch.ết... ừm, có vẻ điều đó khiến họ thấy rất thú vị.
Như mong muốn của họ, tôi mím môi, giọng run rẩy: “Đừng... đừng giết tôi.”
Lúc này, Trần Thanh Thanh lập tức giật lấy điện thoại: “Không muốn ch.ết à? Thời Nguyện, lúc cô muốn tôi ch.ết thì đâu có nói kiểu đó?”
Cô ta cuối cùng cũng tìm được cơ hội để mỉa mai tôi nên chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Tôi lặng lẽ xem tin nhắn trong nhóm, lặng lẽ nghe cô ta tiếp tục cào cấu: “Có những người phụ nữ chỉ biết đến yêu với đương, vì đàn ông mà coi thường sinh mạng người khác, trong đầu toàn là những trò so đo giữa phụ nữ với nhau."
“Đến lúc nguy hiểm thì lại hèn nhát rụt rè, run rẩy như chuột, đúng không Chu Tầm?"
“Em đã bảo anh rồi mà, loại phụ nữ như cô ta tâm cơ sâu lắm, đâu có như em, vượt đường xa đến tìm anh, dám giết xác sống, dám trèo cửa sổ, dám nhảy lầu, còn có thể bảo vệ anh. Chỉ có anh ngu mới bị loại đàn bà này lừa cho quay như chong chóng.”
Tôi chẳng buồn trả lời.
Không đáng phí lời với một con chó biết sủa.
Chu Tầm tiếp lời: “Thời Nguyện, cô hãy chân thành xin lỗi Trần Thanh Thanh, đương nhiên cũng phải xin lỗi tôi. Đem hết vật tư của cô giao ra đây, tôi sẽ bảo họ tha cho cô một mạng. Nhưng cô phải biết, những gì cô làm trước đó thật sự quá đáng rồi. Sau này thì tự lo lấy thân đi.”
Xin lỗi?
Tôi lập tức lớn tiếng trong điện thoại, phản pháo lại:
“Chu Tầm, đầu óc anh bị dầu cống tràn vào à?"
“Ôi trời đất ơi, anh nghĩ nghe anh nói xong, tôi sẽ phải quỳ xuống dập đầu cảm ơn anh thì anh mới vừa lòng hả? Làm gì có ai mà tốt tính, đáng yêu dữ vậy? Tôi suýt không nhận ra luôn, còn tưởng là một đóa bạch liên hoa mọc giữa ao tù cơ đấy, giả tạo thật sự!"
“Trần Thanh Thanh, người ta nói một câu, cô phải trả treo ba câu. Miệng nhàn rỗi quá thì sao không đi nhà vệ sinh công cộng, liếm sạch từng cái bồn cầu, biết đâu còn được khen là cống hiến cho xã hội nữa đấy."
“Ngày nào cũng mấy loại đàn bà như cô ta, sao? Cô không phải đàn bà chắc? Cô chui từ trong đá ra à? Ồ, giỏi quá ha, chắc tự lớn lên luôn rồi!”
Tôi nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của cả hai người: “Thời Nguyện, cô đi ch.ết đi!”
“Ê, tin không? Dù hai người có ch.ết, tôi cũng chưa chắc ch.ết đâu.”
Bởi vì, tôi vẫn luôn quan sát nhóm cư dân.
Chủ hộ có drone đang gửi video từ camera gắn trên drone cho cả nhóm.
Quả nhiên, ở khu dân cư cách đây hai con phố, xác sống vẫn còn đầy đường.
Drone nhanh chóng bay tới, dẫn dụ cả đám xác sống chạy về hướng khu nhà chúng tôi.
Họ muốn giết tôi?
Chi bằng lo cho bản thân đi, xem liệu có chạy thoát nổi vòng vây của đám xác sống không!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận