Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÁI TỬ GIA ĐẤT QUẢNG LÀ ĐẦU BẾP, KHÔNG PHẢI PHẬT TỬ

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-09-09 22:47:42
Tôi bị bắt cóc.
Tên bắt cóc quát lớn: “Bảo thằng bạn trai Thái tử gia đất Quảng của cô mang một trăm triệu đến chuộc người!”
Tôi im lặng ba giây, trong đầu hiện lên bóng dáng Thẩm Kính, cái người mà đi ăn cơm còn trả lại cả gói khăn giấy chưa xé.
Lại nhớ tới mỗi cuối tuần, anh đều lặn lội về quê chỉ để ăn gà thả vườn.
Tôi khẽ lắc đầu: “Các người nhận nhầm rồi chăng?”
Thẩm Kính, bạn trai “nghèo đến mức bình thường chẳng thể bình thường hơn” của tôi sao có thể là Thái tử gia đất Quảng chứ?
Ấy vậy mà, sau đó anh thật sự bỏ ra một trăm triệu để chuộc tôi về.
Trên đường về, gương mặt anh đầy đau xót: “Em có tin không, cái chỗ rách nát đó còn dám thu của anh mười tệ tiền gửi xe?”
1
Mùa hè năm tôi tốt nghiệp đại học.
Bố gọi tôi về nhà để… kết hôn.
Chỉ vì gần đây công ty làm ăn sa sút.
Ông ta và mẹ kế bàn bạc, quyết định gả tôi để đổi lấy một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối.
Nhưng đối tượng chẳng phải Thái tử gia gì cả.
Mà là một vị… lão gia hơn tám mươi tuổi.
Mẹ kế cười bảo: “Người lớn tuổi sẽ biết thương vợ hơn chứ!”
Thế nhưng lão ta còn đang nằm viện, cắm ống thở.
“Biết đâu một ngày nào đó lại tỉnh dậy, cuộc sống mới thú vị biết bao!”
Bác sĩ thì nói, lần cuối lão ta mở mắt đã là chuyện hai năm trước.
“Càng tốt chứ sao, nếu ông ấy mất, toàn bộ gia sản đều là của chúng ta… à không, của Gia Bảo hết.”
Bố gật gù: “Gia Bảo à, chuyện làm ăn của nhà ta phải trông chờ vào con rồi.”
Tôi liếc nhìn chiếc túi xách da cá sấu Birkin mà mẹ kế đang đeo.
Nếu tôi nhớ không lầm, chỉ riêng khoản đặt hàng thôi cũng đã mất vài trăm nghìn.
Những kiểu dáng tương tự, bà ta có thể thay đổi từ thứ Hai đến thứ Sáu, chưa bao giờ trùng lặp.
Thế là tôi mỉm cười gật đầu: “Được thôi.”
Rồi nhân lúc đôi “ông bà điên” ấy ra ngoài bàn chuyện sính lễ, tôi leo thẳng qua tường sau nhà.
Bốn tiếng sau, tôi đã đặt chân đến Nam Thành.
Điện thoại của bố gọi tới.
Ông ta gầm lên trong máy: “Thịnh Gia Bảo, con chạy cái gì mà chạy!”
Tôi nghĩ ngợi một lát, rồi bình thản nói vào ống nghe: “Dù sao con ăn nói khó nghe, chi bằng con đi trước vậy.”
2
Cuộc hôn nhân liên minh đổ bể.
Bố tôi giận điên, vung tay khóa hết thẻ tín dụng của tôi.
Thế là tôi ở khách sạn được mấy ngày rồi nhìn ví tiền dần dần xẹp lép.
Đành phải quyết định ra ngoài thuê nhà.
Nào ngờ Nam Thành không chỉ muỗi to hơn cả Giang Thành.
Ngay cả lũ gián cũng to đến mức… đáng kinh ngạc.
Hôm môi giới dẫn đi xem phòng, tôi sững người khi thấy trên tường có một con vật màu nâu to tướng.
“Gián ở Nam Thành… sao lại to thế này?”
Chỉ nhìn nhau hai giây, tôi đã thấy khó thở.
Môi giới gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, nó còn…”
Chưa dứt câu.
Con gián kia đã phành phạch đôi cánh khổng lồ.
Bay thẳng về phía mặt tôi.
“…biết bay.”
Trong tiếng hét thất thanh của tôi, môi giới thong thả bồi thêm nửa câu còn lại.
3
Năm phút sau.
Tôi ngồi xổm ở đầu hẻm, mượn vòi nước ven đường rửa mặt.
Nước mắt lẫn với dòng nước máy trượt xuống gò má vừa bị gián “hôn” một cái.
Đúng lúc ấy, bên cạnh vang lên tiếng leng keng của kim loại va chạm.
Ngẩng đầu lên, tôi nhìn dọc lên trên theo chuỗi chìa khóa to tướng.
Thì bắt gặp một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú, một… ông chủ nhà trọ.
Thế là tôi nắm chặt lấy chiếc áo thun trắng của anh.
“Anh đẹp trai, anh có phòng không? Loại không có gián ấy.”
Lúc đó Thẩm Kính ngẩn ra rất lâu.
Ngay khoảnh khắc anh nheo mắt cười, tôi bỗng thấy cả con hẻm sáng bừng lên.
“Thật tình cờ, có đấy.”

Sau này Thẩm Kính kể lại, anh mãi vẫn không hiểu, bản thân ẩn mình giữa phố xá bao lâu như vậy.
Rốt cuộc tôi đã làm thế nào để nhận ra thân phận Thái tử gia đất Quảng của anh.
Vì thế anh mới muốn giữ tôi bên cạnh, xem thử đầu đuôi thế nào.
Kết quả lại phát hiện, tôi chỉ đơn giản là giữa “gián” và anh, chọn anh mà thôi.
Nếu bắt buộc phải thêm một lý do.
Thì có lẽ là… thấy trai đẹp nên động lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-i-t-gia-t-qu-ng-l-u-b-p-kh-ng-ph-i-ph-t-t&chuong=1]

Bình Luận

0 Thảo luận