Giúp Thẩm Việt đặt đủ loại nhà hàng cao cấp.
Mua quà tặng cho từng cô bạn gái của hắn.
Thậm chí khi cần, còn phải xuống lầu mua bao cao su cho hắn.
Người tiền nhiệm của tôi thậm chí còn để lại một cái bảng biểu, ghi chép rõ ràng sở thích của từng cô bạn gái Thẩm Việt.
Thích kiểu túi nào.
Quần áo, giày dép đội mũ size bao nhiêu.
Thậm chí cả chuyện kia thích mùi hương gì.
Làm được hai ngày, tôi chịu không nổi nữa.
Vì sinh nhật của Thịnh Thanh Vũ sắp tới.
Thẩm Việt bảo tôi phải thiết kế cho nó một bữa tiệc bất ngờ.
Còn đưa ra cả một danh sách, bắt tôi đi mua đủ thứ đạo cụ lộn xộn.
Nhìn cái giỏ hàng dơ bẩn của mình, tôi thoáng ngẩn ngơ.
Bốn năm đại học của tôi rốt cuộc học để làm gì chứ?
Thế là tôi nghiến răng, xông thẳng vào văn phòng Thẩm Việt.
Hắn nở nụ cười như đã đoán trước, còn rót cho tôi một tách cà phê.
“Gia Bảo, công việc không vui à?”
Tsk, đúng kiểu kẻ trộm la làng.
Tôi gật đầu.
Rồi ném cho hắn một quả bom.
“Thực ra Chủ tịch Thẩm à, tôi là chị gái của Thịnh Thanh Vũ.”
“Vậy nên ngài để tôi quay lại vị trí công việc cũ, được chứ?”
“Tôi đoán, ngài cũng chẳng muốn em gái tôi biết chuyện ngài còn ba cô bạn gái khác đâu, đúng không?”
Tôi tập trung, đối diện với ánh mắt của Thẩm Việt, gắt gao không rời.
17
Kết quả là Thẩm Việt bật cười thành tiếng.
Giọng điệu ngạo mạn đến mức đáng ghét.
“Gia Bảo, em tưởng em gái em không biết sao?”
“Chỉ cần tôi đối xử với nó đủ tốt, nó sẽ không ngốc nghếch mà làm loạn với tôi đâu.”
Trong lòng tôi dâng lên một nỗi bất lực, giống như thái giám đi dạo thanh lâu.
Tôi vốn định dọa dẫm Thẩm Việt một phen sau đó để Thịnh Thanh Vũ tự nhiên mà chia tay hắn.
Nào ngờ nó lại cam tâm làm “tiểu tam” trong bốn phần?
Tôi thật sự không hiểu nổi, hào quang Thái tử gia lớn đến thế sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-i-t-gia-t-qu-ng-l-u-b-p-kh-ng-ph-i-ph-t-t&chuong=9]
Có thể khiến Thịnh Thanh Vũ từ bỏ học vị, quay về nước rồi tình nguyện làm một phần tư bạn gái thôi sao?
Đầu tôi ong ong cả lên.
Tiếp đó, Thẩm Việt bước đến gần, dùng bàn tay dơ bẩn kia xoa xoa đầu tôi.
“Hay là, Gia Bảo, em đang ghen?”
“Nếu em đồng ý làm bạn gái tôi, tôi có thể cân nhắc chia tay với Thịnh Thanh Vũ đó.”
Cả người tôi nổi da gà.
Trong đầu lập tức hiện lên gương mặt của Thẩm Kính.
“Anh giai à, tôi có bạn trai rồi.”
“Ồ, vậy thì giờ chia tay hắn là được.”
Ánh mắt Thẩm Việt liếc qua chiếc vòng tay ngọc lục bảo trên cổ tay tôi, rồi hắn khẽ cười khẩy.
Đó là quà sinh nhật Thẩm Kính tặng tôi.
Dù chỉ là hàng chợ A ở Nam Thành.
Dù chẳng đáng giá như ngọc lục bảo thật.
Nhưng vào giây phút Thẩm Kính đeo vòng cho tôi, ánh mắt anh rực rỡ như ngân hà.
Hôm ấy, anh đỏ mặt nói: “Gia Bảo, sinh nhật vui vẻ.”
Còn giờ đây, Thẩm Việt mặt lạnh lùng chế giễu tôi: “Gia Bảo, em có biết bản thật của chiếc vòng này giá bao nhiêu không?”
“Tám triệu.”
“Đô-la Mỹ.”
“Còn cái mà bạn trai nhỏ của em tặng, không biết có đến tám trăm tệ không nữa?”
Nói ra thì thật mất mặt.
Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi thực sự tức đỏ cả mắt.
Nghiến răng mắng ngược lại: “Liên, quan, quái, gì, đến, anh.”
Cuộc nói chuyện hôm đó kết thúc bằng lời uy hiếp của Thẩm Việt.
Hắn trả lại đơn từ chức của tôi.
Và còn bảo rằng, chỉ cần hắn muốn, tôi sẽ không tìm nổi công việc thứ hai ở Nam Thành.
……
Mùa thu ở Nam Thành đến thật bất ngờ.
Đêm ấy, tôi ngồi bên bờ sông hứng gió lạnh.
Lợi dụng bóng đêm, lén lút lau nước mắt.
Thế nên khi Thẩm Kính gọi video call, tôi đã chuyển thành cuộc gọi thoại.
Rồi nói dối: “Em lỡ bấm nhầm.”
May mà bên anh hơi ồn, nghe không rõ giọng mũi nghẹn ngào vì khóc của tôi.
“Gia Bảo, có lẽ anh còn phải vài ngày nữa mới về được.”
“Em có ăn uống đàng hoàng không?”
Tôi gật đầu trong khoảng không, rồi mới nhớ ra anh đâu nhìn thấy.
“Có mà.”
Thực ra lại là lời nói dối.
Thẩm Việt thường bắt tôi sáng thì đi về phía đông thành, trưa thì chạy sang tây thành, cả ngày hoặc rong ruổi ngoài đường, hoặc ở trong điện thoại nghe hắn PUA.
Tôi chỉ có thể vừa nhịn, vừa tiện tay ghé cửa hàng tiện lợi mua vội một nắm cơm lót bụng.
Sau đó mở album điện thoại, nhìn lại những món ngon mà Thẩm Kính từng nấu cho tôi.
Nếu anh biết tôi ngày nào cũng ăn thế này, chắc chắn sẽ giận lắm.
Tôi thực sự rất nhớ Thẩm Kính.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận