Anh và Thẩm Việt, ngoài cùng giới tính thì chẳng có lấy một điểm nào giống nhau.
Thế nhưng tôi càng nhớ anh, lại càng phải nhẫn nhịn.
Bởi vì nếu tôi thật sự từ chức ở Thẩm thị rồi rời khỏi Nam Thành…
Thì tôi và Thẩm Kính, e rằng cũng chẳng còn tương lai gì nữa.
18
Vì thế, để có thể tiếp tục ở lại Nam Thành.
Sáng thứ Hai mới, tôi lại ngồi vào bàn làm việc, chuẩn bị nghênh đón thử thách mới.
“Gia Bảo, theo tôi ra Bắc Thành họp một chuyến.”
Thẩm Việt nói câu đó với vẻ hứng thú, ánh mắt dán chặt lên tôi.
Như thể rất mong chờ tôi sẽ lập tức bùng nổ điên cuồng ngay tại chỗ.
Kết quả là tôi chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Được."
“Có cần tôi đặt khách sạn và vé máy bay không?”
Thẩm Việt thoáng sững lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại cái nụ cười cà lơ phất phơ quen thuộc.
“Không cần.
“Thư ký Từ đã đặt rồi.”
Thật không ngờ, suốt cả chặng đường đi, Thẩm Việt lại khá “bình thường”.
Không sàm sỡ, cũng không trêu chọc bằng lời.
Cho đến tối, lúc kéo cái thân mệt rã rời bước vào quầy lễ tân khách sạn.
Mới phát hiện đối phương chỉ đưa cho tôi và Thẩm Việt đúng một thẻ phòng.
“…Ngài!”
Lần này tôi thực sự tức điên.
Dù sao thì dạo gần đây Bắc Thành có quá nhiều hội nghị ngành nghề, các khách sạn lớn đều chật kín.
Không đặt trước, tối nay tôi e là không tìm nổi chỗ ngủ.
Thẩm Việt lại cười nhạt, đầy tự tin.
“Gia Bảo, em biết số phòng tôi rồi đấy.”
“Tôi luôn chờ em.”
Tôi ngồi xuống sảnh khách sạn, xoa xoa đôi mắt đã mỏi nhừ.
Chuẩn bị dựa vào sofa mà thức trắng đêm.
Kết quả là khi hai mí mắt bắt đầu đánh nhau, một gương mặt quen thuộc bất ngờ hiện ra trước mắt.
Trông rất giống Thẩm Kính…
Nhưng làm sao anh ấy có thể mặc vest được.
Hơn nữa lại là vest ba mảnh chỉnh tề thế này.
Tôi lắc đầu, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại.
Thế nhưng người đàn ông đang đi thẳng về phía tôi, càng nhìn càng thấy quen.
“Gia Bảo?”
Khoảnh khắc Thẩm Kính nhìn thấy tôi.
Trên gương mặt anh hiện rõ ba phần kinh ngạc, ba phần hoảng hốt và bốn phần xót xa đến tận cùng.
19
Năm phút sau.
Tôi nắm chặt ống tay áo vest của Thẩm Kính, đi theo anh vào phòng tổng thống.
Anh nói bộ vest trên người là đi thuê.
Dù tôi chẳng hiểu nổi.
Đầu bếp đi họp, tại sao lại phải thuê vest.
Còn căn phòng tổng thống trên tầng cao nhất này thì là do đúng hôm check-in, khách sạn tổ chức bốc thăm nhân dịp kỷ niệm, anh may mắn trúng thưởng.
Tôi ngơ ngác nghĩ, khách sạn này cũng thật có tâm.
Bình thường trúng thưởng chỉ được tặng một đêm, bọn họ vậy mà cho hẳn mấy ngày.
Nhưng nói thế nào thì nói, tôi quả thật đã quá mệt.
Sau khi tắm xong trong phòng tắm rộng đến mức có thể tập pilates, cơ thể tôi mới dần thả lỏng.
Nhưng nơi ngực, cảm giác ấm ức vẫn nặng nề đè ép.
Vậy nên đêm đó, tôi bò lên giường Thẩm Kính.
“Em…”
Giọng anh khàn khàn, ánh mắt khẽ run rẩy.
Hồi nhỏ mỗi khi tâm trạng không tốt, tôi đều ôm con thú bông to tướng mẹ để lại mà ngủ.
Thế nên lúc này.
Tôi như thể đang ôm lấy con thú bông ấy, gắt gao siết chặt lấy vòng eo của Thẩm Kính.
Cơ thể anh đột nhiên cứng đờ, đến hơi thở cũng run lên.
“Gia Bảo, sao thế…"
“Hửm?"
“Nói cho anh nghe có được không?”
Trong sự khích lệ của anh.
Tôi bắt đầu mắng Thẩm Việt cái đồ đầu óc đầy ph.ân.
Mắng ông bố cả thèm chóng chán của tôi.
Mắng bà mẹ kế suốt ngày ép tôi ăn ngò.
Mắng sạch tất cả lũ tư bản đáng ghét trên đời này.
Cuối cùng tôi khóc đến nghẹn cả hơi, nước mắt lòa nhòa mà bàn với Thẩm Kính: “Nếu em mất việc rồi, hay là chúng ta mở một quán ăn nhé?"
“Quán mát-xa thảo dược, quán bánh cuốn, nông trại… đều được."
“Anh nấu ăn, em thu tiền.”
Thẩm Kính vừa thương vừa buồn cười, gật đầu: “Được, nghe em.”
Bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng tôi, rồi gương mặt lại lộ ra vẻ như đang tính toán gì đó.
Tôi bất chợt lại òa khóc.
“Nếu Thẩm Việt biết rồi thuê người đến đập phá quán của chúng ta thì làm sao?”
Trong ánh đèn đêm vàng dịu, Thẩm Kính cẩn thận lau nước mắt cho tôi.
“Không đâu.”
Tôi ngẩn ra: “Làm sao anh biết?”
Thẩm Kính đưa tay gãi gãi sống mũi, im lặng rất lâu.
Cuối cùng nghẹn ra một câu đùa nhạt toẹt: “Nó mà không ngoan, anh nhét vào nồi áp suất hầm hai tiếng thì sẽ ngoan thôi.”
Tôi: ……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-i-t-gia-t-qu-ng-l-u-b-p-kh-ng-ph-i-ph-t-t&chuong=10]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận