Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÁI TỬ GIA ĐẤT QUẢNG LÀ ĐẦU BẾP, KHÔNG PHẢI PHẬT TỬ

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-09-09 22:48:40
Nói chính xác thì.
Thịnh Thanh Vũ là em kế khác cha khác mẹ của tôi.
Còn tôi mới là con gái ruột duy nhất của bố.
Nhưng chắc ông ta thật sự quá yêu mẹ kế rồi.
Nhà người ta thì tình yêu cha mẹ khiến con cái thành thừa thãi.
Còn nhà chúng tôi thì chính tôi, trong “gia đình ba người” ấy, mới là kẻ thừa.
Nhớ hồi lớp 12, tôi nói mình muốn đi du học.
Bố tôi đập mạnh đũa xuống bàn: “Thịnh Gia Bảo, chuyện làm ăn trong nhà khó khăn, con đâu phải không biết!”
Cuối cùng, tôi chỉ có thể học đại học trong nước.
Cũng chẳng sao cả.
Nhưng trớ trêu thay, hai năm sau, đến lượt Thịnh Thanh Vũ lên lớp 12.
Mẹ kế ngày nào cũng ôm bảng điểm nát bét của nó khóc lóc.
Thế là bố thương xót, vung tay một cái.
Tiêu không ít tiền, đưa nó sang Mỹ du học.
Rồi còn nói với tôi: “Gia Bảo, con là chị, nhường cho em gái cũng là nên.”
Ồ.
Thế tại sao cái chuyện gả cho một ông già để liên hôn làm ăn tôi lại không thể nhường cho Thịnh Thanh Vũ nhỉ?
Đúng là một bậc “tiêu chuẩn kép” trứ danh.
……
Nhưng tính ra thì bây giờ đang là mùa khai giảng rồi.
Sao Thịnh Thanh Vũ lại xuất hiện ở Nam Thành mà nó hoàn toàn không hề quen biết?
Trước mắt tôi, nó cầm trên tay ly cà phê thủ công giá tận 198 tệ.
Mặc một bộ đồ Chanel kiểu dáng cổ điển, trên vai là túi Louis Vuitton.
Toát ra vẻ quý khí.
Còn tôi thì chỉ mặc quần ống rộng với áo thun trắng, đeo kính.
Trong tay là bình giữ nhiệt đựng nước đường phèn Thẩm Kính nấu từ sáng.
Trên cổ tay lại treo cái túi giữ nhiệt của một tiệm trà sữa địa phương, chính là “túi quốc dân” của Nam Thành.
Một thân xuề xòa.
Thịnh Thanh Vũ vẫn như mọi khi, nó nhìn tôi với ánh mắt chán ghét, còn đắc ý kêu lên: “Thịnh Gia Bảo, sao chị lại sống thảm đến mức này?”
“Ăn mặc thế này, bố thấy còn chẳng dám nhận chị đâu!”
Tôi dửng dưng gãi gãi tai.
Dù sao thì ở Nam Thành ba tháng nay, tôi đã bị thấm đẫm cái không khí nhàn tản nơi này rồi.
Người Nam Thành sống mọi thứ đều lấy thực dụng và thoải mái làm nguyên tắc, chẳng mấy khi để ý mấy thứ màu mè vô ích.
Tôi và đồng nghiệp chỉ hay so xem ai ăn mặc “quê mùa” hơn.
Chứ rất hiếm khi so ai trông sang chảnh hơn.
Dù sao thì công ty trả lương cho tôi chứ đâu có phát trợ cấp mua sắm.
Mà có đeo đầy hàng hiệu trên người cũng chẳng giúp tôi làm việc nhanh hơn.
Thế là tôi hắng giọng, đổi đề tài: “Chẳng phải cô đang đi học sao? Sao lại ở đây?”
Thịnh Thanh Vũ thản nhiên đảo mắt.
“Cái ngành rách nát đó, ai thích thì học. Tôi thì không học nổi nữa.”
“Cô bỏ học rồi?” Tôi có chút kinh ngạc.
Dẫu Thịnh Thanh Vũ không thích ngành máy tính kia.
Nhưng dù gì cũng đã năm tư rồi, vậy mà nó nói bỏ là bỏ?
“Đúng thế.” Nó nở nụ cười thần bí: “Dù sao thì…”
Thịnh Thanh Vũ chìa tay ra khoe chiếc nhẫn kim cương.
“Lần này tôi về nước là để kết hôn đấy.”
“Đối tượng còn là…”
“Thái tử gia đất Quảng.”
8
Tôi có chút choáng váng.
Là thế giới điên rồi hay là tôi điên?
Thịnh Thanh Vũ bỏ học lại là để kết hôn với cái vị “Phật tử đất Quảng” kia sao?
Chẳng phải Phật tử đất Quảng vốn nên thanh tâm quả dục, không dính nữ sắc à?
Rốt cuộc họ quen nhau thế nào?
Quá nhiều câu hỏi khiến đầu óc tôi rối tung lên.
Nhưng còn chưa kịp hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Thịnh Thanh Vũ rõ ràng đã bị vẻ mặt chấn động của tôi làm cho khoái chí.
“Gặp trong buổi tiệc ở trường thôi.”
“Thịnh Gia Bảo, cứ ôm khư khư sách vở giống chị thì chẳng có tương lai đâu.”
“Không phải chị đang làm ở Thẩm thị đó chứ? Vậy chắc chẳng bao lâu nữa, chị phải gọi tôi là bà chủ rồi đấy.”
Thịnh Thanh Vũ cười đắc ý.
Rồi dẫm lên đôi giày cao gót mười phân, ngẩng đầu nghênh ngang bỏ đi.
Chỉ là…
Giày hiệu xa xỉ vốn không thực dụng cho lắm.
Mà Nam Thành hôm nay vừa dứt cơn mưa giông, gạch lát ở trung tâm lại càng thêm trơn bóng, thiếu hẳn ma sát.
Thịnh Thanh Vũ vừa đi chưa đầy năm mươi mét đã ngã cái “rầm” một cú chó gặm đất.
Tôi: ……
Cuối cùng, cái dáng nó vịn tường chật vật đứng dậy.
Khó coi đến mức khiến người khác không nỡ nhìn tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-i-t-gia-t-qu-ng-l-u-b-p-kh-ng-ph-i-ph-t-t&chuong=4]

Bình Luận

0 Thảo luận