Chị ấy còn nháy mắt với tôi.
Tôi hiểu ý chị.
Là không muốn tôi nổi giận.
Những ngày qua sống chung, chị ấy không chỉ chăm con tôi rất tận tình, mà còn quan tâm đến tôi từng chút một.
Mỗi ngày giúp tôi rửa vết thương, bôi thuốc, còn trò chuyện để tôi khuây khỏa.
Tôi vừa định cúp máy thì mẹ chồng lại hỏi
"Cái cô bảo mẫu con thuê ấy, sao còn dám dạy con phải làm gì thế hả. Có hiểu phép tắc không. Nếu không phải Vũ Triết nói giá cô ta chỉ bằng nửa giá thị trường, mẹ đã bắt nó đuổi đi rồi"
Thì ra mẹ chồng hoàn toàn không biết con trai mình đã bỏ ra bao nhiêu tiền thuê bảo mẫu.
Mà tôi thì lại rất sẵn lòng nói cho bà ta biết, vì bảo mẫu tôi thuê phục vụ tốt, xứng đáng với số tiền đó.
"Mẹ à, nửa giá thị trường thì không thuê nổi chị Vương tốt như vậy đâu"
"Hả. Vậy các con trả cô ta bao nhiêu"
"Hai vạn"
"Cái gì. Hai vạn. Cướp à. Có mỗi chuyện trông con thôi mà dám đòi nhiều tiền vậy. San San, mẹ nói cho con biết, lập tức đuổi cô ta đi. Nhà mình không thể chịu thiệt như vậy được"
Chị Vương bĩu môi.
"Qua điện thoại mà quản chặt thật đấy"
Mẹ chồng ở đầu dây bên kia tức tối
"San San, mẹ mua vé rồi, sáng mai là tới chỗ các con. Con bảo bảo mẫu đừng đi, mẹ sẽ đích thân đuổi cô ta"
Chưa kịp để tôi nói "sẽ không đuổi", bà ta đã cúp máy cái rụp.
Tôi áy náy nhìn chị Vương: "Xin lỗi chị nhé, mẹ chồng em… haiz, trước đây em cũng không biết bà ấy như vậy đâu"
"Không sao, tôi gặp nhiều rồi. Tiểu Tô, em đang ở cữ, đừng giận, cứ yên tâm dưỡng sức đi. Mẹ chồng em mà thật sự đến thì đừng sợ, có tôi đây"
Tôi cảm kích nhìn chị ấy.
3
Sáng hôm sau, mới sáu giờ.
Cửa đã bị gõ ầm ầm.
"Vũ Triết, Vũ Triết, mau mở cửa đi!"
Mẹ chồng tôi thực sự đến rồi.
Cả đêm qua, Chu Vũ Triết thay ca với chị Vương chăm con nên chẳng ngủ được bao nhiêu.
Vừa chợp mắt một chút đã bị mẹ gọi ầm lên, sắc mặt anh rõ ràng khó coi.
"Mẹ, sao mẹ tới sớm vậy?"
"Hứ! Mẹ mà không đến thì con vợ con phá nát cái nhà này à! Bảo mẫu đâu? Giờ này rồi còn chưa dậy!"
Chị Vương tối qua ngủ cùng bé con, cũng đã rất vất vả. Bình thường sáng sớm, nếu bé chưa dậy, chị còn có thể tranh thủ nghỉ thêm một chút, vì ban ngày cũng đã đủ mệt mỏi.
Mẹ chồng tôi không nói không rằng, xộc thẳng vào phòng bảo mẫu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thu-b-o-m-u-gi-cao&chuong=2]
Mặc kệ đứa nhỏ đang ngủ, bà quát toáng lên: "Bỏ tiền thuê cô về để ngủ đấy à? Mau dậy dọn đồ đi, từ giờ tôi tự chăm cháu!"
Tiếng hét khiến bé con giật mình tỉnh giấc, khóc òa lên.
Chu Vũ Triết vội vàng chạy qua dỗ con.
Còn tôi, người yếu, phải vịn cửa mới đứng vững. Trong lòng lo lắng không yên, sợ chị Vương giận thật, bỏ việc mà đi.
Một người cẩn thận như chị, nếu nghỉ thì tôi chẳng biết tìm đâu người thay. Tôi cũng không tin mẹ chồng có thể làm tốt hơn chị được.
Nhưng chị Vương không hề nổi giận.
Chị thong thả ngồi dậy, uể oải nói: "Được thôi. Tháng này coi như tôi được nghỉ sớm. Hợp đồng chúng ta ký rõ ràng, hủy ngang thì phí không hoàn lại đâu. Mới làm mấy ngày đã kiếm được từng này, tôi cũng mãn nguyện rồi."
"Cái gì?" Mẹ chồng trừng mắt, chỉ thẳng vào chị Vương: "Cô...!"
Rồi quay sang hỏi con trai: "Con nói xem, bảo mẫu làm không tốt thì chẳng lẽ không được đuổi sao?"
Chu Vũ Triết lúc đó đang xót con khóc, trong lòng bực bội, lại không đồng tình với cách làm của mẹ nên nói thẳng: "Chị Vương làm rất tốt, mẹ không đến thì chẳng ai phàn nàn gì cả. Giờ mẹ đòi hủy ngang, bên mình vi phạm hợp đồng, chắc chắn không lấy lại được tiền đâu."
Nghe vậy, mẹ chồng tiếc tiền, biết không đòi lại được gì nên đành nuốt giận vào trong.
Chị Vương bế bé con đặt vào lòng tôi, dịu dàng nói: "Cho bé bú vài ngụm, dỗ dỗ là nín thôi."
Đóng cửa lại, tôi nghe tiếng mẹ chồng ngoài phòng khách đang oán trách Chu Vũ Triết: "Sao con lại gạt mẹ, nói là thuê rẻ bằng nửa giá thị trường?"
"Thì có bắt mẹ trả tiền đâu! Mẹ tới đây là để giúp tụi con chăm cháu mà, đúng không? Để con dọn phòng nhỏ cho mẹ ở tạm nhé."
Chu Vũ Triết lúc này đã tỉnh táo hơn.
Mẹ chồng rõ ràng không vui: "Sao không để bảo mẫu ở phòng nhỏ ấy?"
"Bảo mẫu phải trông đêm cho con, mẹ trông nổi không? Nếu mẹ chịu trông, con đổi phòng chị Vương với mẹ ngay!"
"Tôi trông gì chứ! Các người trả cô ta lắm tiền thế cơ mà!"
"Đúng rồi đó. Thế nên đợi bảo mẫu hết hợp đồng, mẹ hãy dọn qua phòng đó nhé."
Nghe tiếng nói qua lại ngoài phòng khách, trong lòng tôi càng thêm bất an, không trông mong gì vào mấy ngày sắp tới.
Chị Vương nhìn ra nỗi lo lắng trong mắt tôi, giúp tôi kéo chăn lên, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ. Đối phó với kiểu mẹ chồng này tôi có kinh nghiệm rồi. Người xấu thì để tôi làm. Dù sao tôi cũng đâu phải sống lâu với bà ấy. Em cứ yên tâm mà tĩnh dưỡng."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận