6
Tôi nhìn chị Vương, bất lực lắc đầu.
Chị chỉ mỉm cười đáp lại: "Không sao đâu."
Chu Vũ Triết ra khỏi phòng, thấy mẹ chưa ăn gì đã vào phòng luôn thì định đi khuyên.
Chị Vương lên tiếng trước: "Tiểu Chu này, tôi nghĩ chắc mẹ em mới đến chưa quen. Vẫn là em hiểu khẩu vị vợ mình nhất."
Chu Vũ Triết nghĩ một chút, rồi nói: "Ừm, để em đi ninh canh trước đã. San San, em chịu khó ăn tạm sáng vậy nhé, trưa anh sẽ tự nấu. Mẹ ngồi tàu cả đêm rồi, cứ để bà nghỉ ngơi chút."
Chị Vương lại khen: "Bảo sao nói Tiểu Tô có phúc, Tiểu Chu đúng là tâm lý. Tôi làm qua biết bao nhà, em là người chồng tốt nhất đấy. Vừa tháo vát, vừa quan tâm vợ, lại chăm con chu đáo."
Chu Vũ Triết gãi đầu, ngượng ngùng cười hì hì rồi đi vào bếp.
Bị khen đến phát ngại rồi.
Đợi tôi uống xong canh, cho con bú no.
Thấy bé ngủ yên, chị Vương bảo tôi cứ ngủ thêm, chị sẽ trông cho.
Nằm chưa đầy năm phút, mẹ chồng lại bắt đầu gây chuyện.
7
"Giữa ban ngày ban mặt mà cũng ngủ được à? Ngủ ngủ ngủ, suốt ngày ngủ thế, hai chục vạn dễ kiếm vậy sao? Việc này mà dễ thế thì tôi cũng đi làm được!"
Mới mười phút trước, Chu Vũ Triết còn vừa dỗ mẹ xong.
Anh vừa ra ngoài mua đồ, bà ta lại bắt đầu than phiền.
"Không dọn dẹp gì cả, suốt ngày chỉ trông mỗi đứa trẻ, tốn bao nhiêu sức đâu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thu-b-o-m-u-gi-cao&chuong=4]
Ăn tiền con trai tôi như vậy không thấy áy náy à?"
"Sinh mỗi con bé mà nâng như nâng trứng. Dù gì cũng là gái, sau này cũng đi lấy chồng, làm dâu nhà người ta thôi."
"Suốt ngày mở miệng ra là "con bé con gái".
Từ sáng tới giờ, với tư cách là bà nội, bà ta còn chưa buồn liếc cháu lấy một cái.
Chỉ chăm chăm bới móc chị Vương, chê bai tôi và con.
Chỉ có con trai mình là bà ta còn tỏ ra quý mến chút.
Tôi thật sự không nhịn nổi nữa, định ngồi dậy nói chuyện thẳng thắn.
Không ngờ lúc đó, chị Vương đã bước ra và lên tiếng: "Bà nội cháu bé à, cô cứ mở miệng ra là 'gái với gú', cô ghét con gái đến thế sao? Cháu thấy con bé xinh lắm đó, cháu từng chăm biết bao nhiêu bé con, bé này là thuộc dạng vừa sinh ra đã thấy nét xinh rồi đấy. Giống mẹ lắm."
"Xì! Con gái thì làm được gì? Dù có nuôi tốt, xinh đến đâu, cuối cùng chẳng phải vẫn là của nhà người ta. Của ngon cũng bị lợn ủi thôi!" Mẹ chồng nói móc mỉa, giọng đầy chua chát.
Chỉ nghe chị Vương bật cười: "Chà, cô thật biết đùa. Nói thế chẳng phải đang mắng cả mình à?"
"Tôi nói câu nào mắng mình?"
"Thì cô vừa bảo mà 'rau thơm bị lợn ủi'. Tiểu Tô đây xinh như vậy, chắc cô đang nói em ấy là rau tốt đấy nhỉ? Thế thì con trai cô là gì? Lợn à? Mà cô cũng là... mẹ con lợn đấy? Ấy chết, cháu không cố ý đâu, cô đúng là vui tính thật!"
Mẹ chồng giận tím mặt: "Cô cố tình chọc tôi đúng không! Tiền của con trai tôi là của tôi. Cô mau trả lại tiền rồi cút khỏi nhà tôi ngay!"
Chị Vương vẫn điềm tĩnh: "Tiền là Tiểu Tô trả cháu, cháu nghe em ấy. Với lại, cô hay quên quá, sáng nay cháu đã nói rõ là hủy dịch vụ thì cũng không hoàn tiền mà, đúng không? Mà này, cô chắc chưa đến bảy mươi nhỉ? Sao trí nhớ còn kém hơn người mẹ tám mươi tuổi ở quê của cháu vậy?"
"Có khi nào là dấu hiệu Alzheimer sớm không? Hay để lát Tiểu Chu về, cháu bảo em ấy đưa cô đi viện khám nhé?"
Mẹ chồng tôi mới chưa đến sáu mươi, giờ bị bảo là bảy mươi mấy, không biết trong bụng đang nghĩ gì.
Tôi ôm miệng cười đến ho khan, đau cả vết mổ.
Bé con cũng ọ ọe, tôi vội vỗ về ru ngủ lại.
Tìm được chị Vương đúng là như nhặt được vàng.
Mấy câu vừa rồi của chị đánh trúng ngay mấy chỗ đau của mẹ chồng.
Nhưng bà ta vẫn lập tức bám lấy điểm chính để cãi lại: "Con mắt nào của cô thấy tôi gần bảy mươi? Bạn tôi đều bảo tôi nhìn như bốn mươi mấy đấy!"
"Ôi, xin lỗi cô nha, cháu thật sự không nhìn ra đó!"
"Cô dám bảo con tôi là lợn! Tôi sẽ kiện cô!"
Đúng lúc đó, Chu Vũ Triết về, vừa vào cửa đã nghe mẹ đòi kiện chị Vương.
Anh vội vàng nói: "Mẹ, mẹ đừng mới tới đã gây chuyện thế được không? Chị Vương là bảo mẫu vàng của đơn vị đấy, nhà mình may mắn lắm mới thuê được. Người khác còn xếp hàng chờ, có người còn chịu chi thêm tiền để giành nữa kìa."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận