Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THUÊ BẢO MẪU GIÁ CAO

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-09-28 16:45:39
11
Buổi trưa, Chu Vũ Triết có thói quen gọi điện về hỏi ăn gì.
Thực ra là để giám sát mẹ mình.
Anh từng nhắc bà không ít lần: "Mẹ, nếu mẹ không muốn nấu cơm thì phụ con trông cháu cũng được, còn cơm cứ để chị Vương nấu. Chứ mẹ tới đây mà chẳng trông cháu, cơm cũng không nấu thì tới làm gì chứ?"
Bị con trai trách vậy, mẹ chồng tôi mới miễn cưỡng trông con một chút.
Nhưng chưa nổi nửa ngày, bà đã than thở: "Con bé này phiền chết đi được, tí lại tè rồi ị. Tôi bế thì không chịu ngủ, cứ đòi chị Vương bế. Thôi, tôi đi nấu cơm còn hơn!"
Mỗi lần bà vào bếp, Chu Vũ Triết đều kiểm tra, bắt bà chụp ảnh gửi cho anh xem.
Gia vị bà nêm quá mặn, quá đậm, lần nào cũng bị anh phê bình.
Hôm nay giận dỗi, bà dứt khoát không nấu nữa, chui vào phòng đóng cửa.
Chu Vũ Triết gọi điện hỏi, bà liền khóc lóc:
"Tôi hầu hạ không nổi vợ anh đâu. Cả con Vương kia cũng giảo hoạt, tụi nó hợp nhau bắt nạt tôi. Tôi lặn lội đường xa tới đây, lại bị khinh rẻ thế này."
"Ở nhà, bố anh chưa bao giờ dám to tiếng với tôi. Giờ tôi tới chỗ anh, ngày nào cũng bị dồn ép. Tôi không chịu nổi nữa, tôi phải về quê!"
Chu Vũ Triết thở dài, chỉ đành nói: "Được rồi, con mua vé cho mẹ, mẹ về quê đi."
Nghe vậy, mẹ chồng tôi khóc to hơn: "Anh thật sự đuổi tôi đi hả? Đồ con bất hiếu, có vợ rồi là quên mẹ ngay à!"

12
Chị Vương bất đắc dĩ nói:
"Mẹ chồng em đúng là người kỳ quặc nhất mà mấy năm nay tôi từng gặp đấy."
"Nhưng dạo này, tôi lại cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn. Lâu lắm rồi mới gặp được đối thủ."
"Mỗi lần thấy mẹ chồng em thua trận, tôi lại thấy rất có thành tựu. Thời gian ở nhà em tôi vui lắm, cảm giác như trở lại hồi mới tốt nghiệp, vừa vào nghề vậy."
Tôi không kìm được mà ngưỡng mộ: "Chị Vương, chị giỏi thật đấy, làm gì cũng tốt. Em thì chẳng biết cãi nhau với ai. Em sợ lắm, cứ lo không khí bị ngượng ngùng."
Chị Vương cười: "Đó là vì em hiền thôi. Em nhớ nhé, trên đời này có nhiều người không dễ sống chung như em nghĩ đâu. Nhiều người ích kỷ lắm."
"Như mẹ chồng em ấy, hồi trẻ từng khổ sở, nên bây giờ nhìn con dâu sung sướng là không chịu được. May mà chồng em còn đứng về phía em."
"Mà kể cả em ấy không đứng về phía em, thì em cũng đừng sợ. Tôi từng giúp nhiều người xử lý ly hôn rồi mà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thu-b-o-m-u-gi-cao&chuong=7]

Nhiều cặp là oán hận tích tụ từ lúc ở cữ đấy."
"Trước kia tôi còn không hiểu, sau này làm nghề này mới biết, thiên hạ lắm kẻ giả người tốt, thực ra là rắn rết đội lốt người.
"Tôi nói cho em biết nhé, tôi đánh án ly hôn chưa từng thua trận nào!"
Tôi cảm kích nắm lấy tay chị: "Chị Vương, thật may là em tìm được chị làm bảo mẫu giúp cữ cho em."

13
Mấy ngày sau đó, hơn chục ngày trôi qua, sáng nào Chu Vũ Triết cũng dậy sớm chuẩn bị sẵn đồ ăn rồi mới đi làm.
Mẹ chồng thì không động tay vào bếp, nhưng dù bà ta chẳng làm gì, tôi vẫn có thể trông con để chị Vương vào nấu nướng.
Dù thỉnh thoảng có chút trục trặc, thời gian cũng trôi qua khá nhanh.
Theo hợp đồng, chị Vương ở lại nhà tôi hai mươi sáu ngày.
Chớp mắt đã sang ngày thứ hai mươi tư.
Tôi mấy hôm nay cứ thấp thỏm, lo lắng mãi, sợ chị Vương đi rồi thì chẳng còn ai đỡ đần.
Tôi thì vẫn còn vụng về, chăm con chưa quen, chẳng biết xoay xở thế nào.
Mẹ chồng thì không nói thẳng là sẽ ở lại, chỉ đứng bên cạnh bóng gió: "Mẹ thấy cũng đâu có khó nhọc gì. Con đưa tiền cho mẹ, mẹ làm được."
Chu Vũ Triết liền đáp: "Mẹ, mẹ làm được gì chứ? Bao nhiêu ngày nay con đều thấy cả rồi, mẹ ngoài bắt lỗi thì chẳng làm được việc gì. Nếu mẹ muốn ở thì cứ ở, nhưng đừng gây rối nữa."
Rồi anh quay sang chị Vương: "Chị Vương, hay là chị ở lại thêm nửa tháng nữa nhé? Bọn em trả chị mười nghìn tệ. Đến lúc đó vợ em cũng hồi phục tốt hơn, rồi bọn em thuê bảo mẫu tiếp..."
Chị Vương còn chưa kịp trả lời thì mẹ chồng tôi đã nổi đóa: "Mẹ làm được! Chỉ cần đưa tiền cho mẹ, xem mẹ trông thế nào! Chẳng qua chỉ là trông con thôi, có gì mà khó!"
Chị Vương liền nhân cơ hội nói: "Thế thì tốt quá. Tôi thấy cô ấy cũng lanh lợi đấy. Người ta đã muốn cống hiến thì hai vợ chồng cô chú cứ cho cô ấy cơ hội. Tôi thì cũng nên nghỉ ngơi rồi. Vừa xong ca nhà trước, chưa được mấy hôm đã qua đây, cũng mệt lắm rồi."
Thế là, đến ngày chị Vương rời đi, tôi khóc mất một lúc lâu, cảm giác như trời sắp sập xuống vậy.
Mẹ chồng đứng bên, đảo mắt trắng dã: "Chỉ là con giúp việc cữ thôi mà, có cần khóc lóc đến mức này không? Ai không biết còn tưởng khóc đám ma ai đấy."
Chu Vũ Triết nghe mẹ nói vậy, trong lòng cũng thấy xót, bèn buông một câu: "Mẹ, mẹ đi xem cháu đi, giờ này chắc bé ị rồi đấy."
Mẹ chồng nghe vậy mới miễn cưỡng vào phòng.
Chị Vương dỗ tôi: "Chị em mình có số liên lạc rồi mà. Em thấy bực thì cứ nhắn tôi, buôn dưa với tôi cho nhẹ lòng. Đều ở chung một thành phố, kiểu gì chả gặp lại."
Nghe chị nói vậy, lòng tôi cũng vơi đi đôi chút.

Bình Luận

0 Thảo luận