Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THUÊ BẢO MẪU GIÁ CAO

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-09-28 16:44:34
4
Chu Vũ Triết mấy hôm nay cũng đang nghỉ phép chăm con.
Ban đầu, chuyện nấu nướng là do anh lo.
Mẹ chồng vừa tới, anh tưởng có người đỡ đần, thế là phủi tay luôn.
Ban ngày tôi nằm trong phòng ngủ bù, anh cũng theo đó ngủ luôn, còn vừa nằm vừa lẩm bẩm:
"Thấy chưa, mẹ anh vẫn thương em mà, chẳng phải tới rồi đấy sao? Mẹ anh nấu ăn còn ngon hơn anh nữa, hôm nay chắc chắn làm cho em một bữa ra trò."
Tôi nghĩ bụng: mẹ anh rõ ràng là tiếc tiền chứ thương ai.
Nhưng tôi không nói ra, như chị Vương dặn: bớt lời, nhắm mắt ngủ.
Không biết mẹ chồng ở ngoài bận cái gì mà xoong nồi va chạm loảng xoảng, ầm ĩ cả lên.
Làm ồn đến mức bé con ngủ cũng không yên, cứ rên rỉ, cựa quậy khó chịu.
Giờ này chắc chị Vương đang giặt đồ cho bé.
Tôi nghe chị nói: "Cô à, bé với mẹ bé đang ngủ bù trong phòng, mình nhẹ tay chút được không? Mẹ không nghỉ được thì sữa không về đâu."
Tôi nghe mẹ chồng gắt lên: "Đúng là yếu ớt. Sinh có mỗi đứa con mà bao nhiêu người phải hầu. Hồi tôi sinh, ba ngày là đã xuống giường làm việc rồi."
Chị Vương cười nhẹ: "Ôi chà, cô đừng giận cháu nói thẳng nhé. Vậy là cô khổ thật rồi. Chồng với mẹ chồng không cho cô ở cữ à? Có để lại hậu quả gì không? Cháu nói thật, bệnh do không ở cữ cẩn thận khó chữa lắm, dính vào thì theo suốt đời đấy."
"Cô..."
Tôi phải cố nhịn cười, sợ cười mạnh lại đau vết mổ.
Chắc mẹ chồng không ngờ chị Vương dám nói vậy, chỉ hừ một tiếng rồi quay đi.
Nghe tiếng bước chân thì chắc bà vào bếp.
Chu Vũ Triết lúc ấy đã ngáy khò khò, hoàn toàn không nghe thấy gì ngoài kia.

5
Mỗi ngày tôi phải ăn bốn bữa.
Món ăn nấu khá thanh đạm, kèm đủ loại canh lợi sữa.
Để hợp với khẩu vị của tôi, lúc trước Chu Vũ Triết nấu ăn cũng chú ý giữ vị nhạt và cân bằng dinh dưỡng.
Dù không ngon lắm nhưng chị Vương thường khen: "Tiểu Chu nấu ăn được lắm, lại nhanh nhẹn. Gần bằng suất ăn ở trung tâm chăm sóc sản phụ rồi đấy."
Chu Vũ Triết lần nào cũng được khen đến là phấn khởi.
Nếu không phải mẹ chồng đến, có khi giờ này anh đã vừa nấu ăn vừa ngân nga rồi.
Gần chín giờ, bữa sáng của mẹ chồng cuối cùng cũng xong.
Một nồi cháo, ăn cùng dưa muối bà mang từ quê lên, riêng con trai thì bà rán thêm một quả trứng.
Bà gắp quả trứng đặt vào bát anh, suýt nữa thì đút tận miệng: "Vũ Triết, con vất vả quá, nhìn xem, quầng thâm còn rõ thế kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thu-b-o-m-u-gi-cao&chuong=3]

Nhanh ăn quả trứng bồi bổ đi con."
Chu Vũ Triết nhìn bát cháo cùng dưa muối đen sì, hỏi: "Mẹ chỉ làm cho San San ăn thế này thôi à?"
"Ơ, thì cũng tốt mà. Hồi xưa bọn mẹ uống cháo là gọi là lợi sữa rồi. Mà mẹ còn cho thêm mấy thứ vào đấy."
Tôi liếc qua bàn. Bát cháo của anh là đầy nhất, tiếp theo là mẹ chồng. Đến chỗ chị Vương thì chỉ còn nửa bát.
Rõ ràng là cố ý.
Tôi liếc Chu Vũ Triết, thấy anh đang phân vân không biết có nên gắp trứng cho tôi không, vì là trứng rán, sợ tôi ăn nhiều dầu.
Nhưng anh không phát hiện bát của chị Vương là ít nhất.
Lúc này, chị Vương đang thay bỉm cho bé. Đợi chị thấy chắc sẽ không vui.
Tôi huých khuỷu tay vào Chu Vũ Triết.
Ra hiệu cho anh nhìn mấy bát trên bàn.
Anh cuối cùng cũng nhận ra, liền vào bếp lấy muỗng, san bớt từ bát mình cho chị Vương.
Mẹ chồng lập tức lớn tiếng: "Làm cái gì thế? Đã trả cô ta cả đống tiền, còn phải nuôi cho nhiều cơm thế này à? Cô ta đến đây để hưởng phúc hả?"
Tôi thầm đảo mắt một vòng.
Chu Vũ Triết nói: "Mẹ, con mới dậy, chưa ăn được. Lần sau mẹ luộc trứng đi, San San không ăn được đồ nhiều dầu mỡ."
Mẹ chồng nhìn con trai, lại nhìn tôi, giọng chua chát: "Ôi giời, sinh có đứa con gái mà thành tiểu thư luôn rồi. Tôi thì không có phúc bằng con dâu nhà này, chẳng ai thương lấy một câu."
Đúng lúc đó, chị Vương bước tới.
Nhìn bàn ăn rồi hỏi: "Canh lợi sữa của Tiểu Tô sao không nấu ạ? Tiểu Chu, em không nói với mẹ là cá rô để trong ngăn đá dưới cùng à?"
Chu Vũ Triết đập trán: "Ôi, em quên mất. Mẹ ơi, nguyên liệu nấu canh cho San San để trong ngăn dưới cùng tủ lạnh đấy. Lát nữa mẹ nấu giúp con nồi canh nhé. Canh cá rô dễ làm lắm, đun nửa tiếng là được rồi."
Mẹ chồng đặt mạnh đũa xuống bàn: "Đưa cho nó hai mươi vạn để nó hưởng phúc. Còn tôi thì làm không công như bảo mẫu à? Hay là anh gọi cô ta bằng mẹ luôn cho rồi!"
Giọng bà ta không nhỏ, làm bé con trong phòng vừa ngủ yên lại bắt đầu rên rỉ.
Chu Vũ Triết vội đứng dậy, quăng lại một câu: "Mẹ, mẹ nói to thế làm gì!"
Rồi chạy vào phòng dỗ con gái.
Chị Vương ngồi xuống, nhàn nhạt nói: "Cháu thì không chịu nổi cậu con trai to thế này đâu."
Mẹ chồng giận đến nỗi không ăn nổi nữa, ném đũa xuống, quay về phòng nhỏ.
Muốn đập cửa nhưng nhớ con trai vừa mắng vì nói to nên chỉ đẩy nhẹ cửa rồi vào.

Bình Luận

0 Thảo luận