Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TRÁI TIM MỸ NHÂN

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-07-05 23:54:52
5

Cổ họng ta nghẹn đắng, ta giãy giụa, thoát khỏi tay Chung mập mạp, định quay về.

Đại Hoa cúi rạp người xuống, nhe răng, đột nhiên sủa lớn một tiếng rồi lao ra ngoài.

Nó nhảy lên c/ắ/n c/h/ặ/t lấy cánh tay Phương Tâm Nguyệt rồi kéo nàng ta ngã xuống đất.

Sau đó, nó lập tức quay sang c/ắ/n vào chân Tần Huyền.

Đám đông hốt hoảng tản ra, có người vớ lấy g/ậ/y trúc, x/ẻ/n/g sắt:

"Con chó điên từ đâu ra vậy? Dám đến đây quấy phá!”

"Đ/á/n/h c/h/e/c nó đi, mau đ/á/n/h c/h/e/c nó!"

Một cây g/ậ/y trúc giáng xuống đầu Đại Hoa, sau đó, một nhát xẻng nữa lại đập xuống.

Đại Hoa rên lên một cách đ/a/u đ/ớ/n, bốn chân cứng đờ rồi ngã gục xuống đất.

Ta lao tới ôm lấy nó, gào khóc thảm thiết:

"Đừng đ/á/n/h nó! Nó không phải chó điên!"

"..."

Một cái x/ẻ/n/g sắt n/ệ/n xuống lưng ta khiến ta cảm giác như x/u/o/n/g s/ư/ờ/n đã bị đ/ậ/p gãy.

Nhũng người xung quanh bàn tán xôn xao:

"Con quái vật này chui từ đâu ra vậy, lại còn nuôi một con chó xấu xí nữa."

"Ọe, trông ghê tởm quá, chắc hôm nay ta không nuốt nổi cơm mất."

"Các ngươi không biết sao? Đó là tỷ tỷ của tân nương, hồi nhỏ bị lửa thiêu hủy gương mặt nên mới thành ra thế này!"

"Có phải nàng ta thấy muội muội mình gả được vào nhà tốt, trong lòng thấy ghen tị nên mới dắt chó điên đến phá hỏng hôn lễ không?"

"..."

Phương Tâm Nguyệt ôm lấy cánh tay bị thương, chật vật bò dậy, mái tóc được búi cao đã rối tung, lớp trang điểm cũng bị nhòe đi.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-i-tim-m-nh-n&chuong=3]


Ngày thành thân là ngày quan trọng nhất trong đời của một người con gái. Giờ nó đã bị phá hỏng, nàng ta cũng chẳng còn quan tâm đến thể diện nữa.

Nàng ta giơ chân đ/a/p mạnh vào người ta, tức giận quát:

"Phương Lạc Xu, ngươi chán sống rồi phải không? Dám đến phá hôn lễ của ta?"

"Các ngươi còn đứng đó làm gì?! Mau lôi ả ra rồi g/i/e/c con chó đó đi!"

Đám gia nhân Tần gia nhận lệnh, vội vàng xúm lại kéo ta ra.

Ta ôm chặt lấy Đại Hoa không buông. Bọn họ lập tức bẻ ngược từng ngón tay ta ra sau.

Ngay khi ta cảm thấy bàn tay mình sắp bị b/e g/a/y, Tần Huyền bỗng cất tiếng:

"Thôi bỏ đi, các ngươi lui xuống hết đi."

Phương Tâm Nguyệt tức giận quát:

"Bỏ qua ư? Hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta!"

"Vậy mà ả ta lại dẫn con chó điên này đến phá hoại tất cả!"

6

Tần Huyền khập khiễng bước ra từ đám đông.

Hắn nhìn về phía Phương Tâm Nguyệt:

"Chẳng phải nàng luôn nói mình thích chó sao? Sao bây giờ lại nói g/i/e/c là g/i/e/c?"

"À, suýt nữa thì ta quên mất. Con chó nàng nuôi trước kia đâu rồi? Sao không mang nó đến Tần phủ để nuôi?"

"..."

Hai tháng ta chăm sóc Tần Huyền, Đại Hoa luôn tỏ thái độ thù địch với hắn, suốt ngày sủa inh ỏi.

Ta thường bóp miệng nó lại, nghiêm túc cảnh cáo:

"Nếu ngươi còn sủa nữa thì tối nay ta không bắt cá cho ngươi ăn đâu."

Đại Hoa chớp chớp đôi mắt đen láy, cụp đuôi rên rỉ hai tiếng rồi tỏ ý đầu hàng.

Dù vậy, nó vẫn không thể sống hòa thuận với Tần Huyền, lúc nào cũng tìm cách sủa hắn.

Sau này ta phải tách họ ở hai nơi khác nhau thì mới có thể bớt ầm ĩ đi một chút.

Tần Huyền từng cười hỏi ta:

"Nàng rất thích chó sao?"

Ta ôm lấy Đại Hoa, cười ngây ngốc:

"Ừm, thích lắm."

Chỉ có chó mới không chê ta xấu xí.

Phương Tâm Nguyệt có thể giả mạo ta nhưng nàng ta không biết những chuyện đã xảy ra giữa ta và Tần Huyền.

Nàng ta sững lại, vội vàng chống chế:

"Ta... ta chỉ nóng vội quá thôi. Hôm nay là một ngày quan trọng đối với ta nên ta mới lỡ lời."

Nàng ta vừa nói vừa sụt sịt khóc:

"Tỷ tỷ, ta biết ngươi luôn hận ta. Trước đây, tỷ đã trộm đồ của ta để giả danh ta, giờ lại còn đến phá hỏng hôn lễ của ta."

"Chuyện năm đó là ta nợ tỷ, ta nhận! Nếu thời gian có thể quay lại, ta thà rằng người bị thiêu năm đó là ta!"

"Như vậy ta sẽ không phải sống trong cảm giác tội lỗi mỗi ngày nữa..."

Tần Huyền ôm lấy bờ vai nàng ta, dịu dàng an ủi:

"Nàng ta cứu nàng là tự nguyện, nàng không cần phải tự trách bản thân."

Hắn nhìn ta từ trên cao, ánh mắt lóe lên một tia ghét bỏ và kinh tởm.

"Phương Lạc Xu, ta nể tình ngươi là tỷ tỷ của Tâm Nguyệt nên đã nhiều lần tha thứ cho ngươi. Nhưng đây là lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi, ngươi mau mang con chó điên của mình rồi cút khỏi đây đi, đừng mong giở trò đáng thương mà cầu xin bất cứ điều gì từ ta!"

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận