Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TRÁI TIM MỸ NHÂN

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-05 23:55:57
Tần Huyền bật cười:

"Trái tim mách bảo ta rằng nàng rất đẹp."

Hắn nói hắn không để ý đến ngoại hình của ta, chỉ quan tâm đến trái tim ta.

Những lời đường mật dễ nghe biết bao.

Ta cứ nghe mãi, dần cảm thấy rung động rồi nảy sinh những hy vọng không nên có.

Ta vô thức nghĩ, liệu trên đời này có ai thật lòng chỉ yêu trái tim ta hay không?

Nếu Tần Huyền thật sự cưới ta, có phải ta sẽ được rời khỏi nơi này và có thể xây dựng một mái nhà nhỏ của riêng mình không?

Ta từng hy vọng bản thân sẽ có một mái nhà thuộc về chính mình.

Ta đã háo hức chờ đợi ngày hắn tháo băng mắt.

Nhưng ngay trước lúc đó, Phương Tâm Nguyệt đã lừa ta rời đi rồi tự tay tháo băng giúp hắn.

Khoảnh khắc Tần Huyền nhìn thấy nàng ta, hắn đã kích động nắm chặt tay nàng ta:

"Ta biết ngay mà, nàng lừa ta, rõ ràng nàng đẹp đến vậy mà!"

Đó, miệng thì nói không để ý nhưng trong lòng hắn, hắn vẫn luôn mong đợi ta là một mỹ nhân.

Sẽ chẳng có ai thật sự yêu một con quái vật xấu xí cả.

9

Ta thật sự không dám ra ngoài.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-i-tim-m-nh-n&chuong=5]


Bên ngoài có quá nhiều người, ai cũng nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ. Ta cố gắng cúi đầu thật thấp, sau khi mua thịt và xương xong, nhanh chóng chạy thẳng về nhà.

Đại Hoa lẽo đẽo chạy theo sau, hít hà mùi thịt trong tay ta rồi vui vẻ nhảy cẫng lên.

Ta làm ba chiếc bánh bao nhân thịt lớn và hầm một nồi canh xương.

Một cái bánh bao cho Đại Hoa, hai cái cho ta.

Ta vừa định bắt đầu ăn thì bỗng có người gõ cửa.

Vương Nhị mặt rỗ ở đầu thôn chống g/ậ/y thò đầu vào, hít một hơi thật sâu:

“Thơm quá! Ngươi đang nấu thịt à?”

Ta nhìn hai cái bánh bao trong tay rồi đưa cho hắn ta một cái.

Vương Nhị mặt rỗ ăn xong, chẹp chẹp miệng lắc đầu, nhìn ta từ trên xuống dưới rồi tỏ ra tiếc nuối:

“Haizz, nếu không phải ngươi xấu đến mức này thì ta thật sự muốn kéo ngươi về làm vợ.”

“…”

Đại Hoa nghe thấy hắn nói vậy, vội nhả khúc xương trong miệng xuống rồi lao ra nhe răng gầm gừ cảnh cáo.

Vương Nhị mặt rỗ sợ hãi lùi lại mấy bước, vừa lảo đảo chống g/ậ/y bỏ đi vừa lầm bầm c/h/ử/i r/ủ/a:

“Phì, thật sự tưởng bản thân là của hiếm chắc! Xấu c/h/e/c đi được, nhìn mà thấy buồn nôn, có cho không ta cũng chẳng thèm ngủ cùng.”

“Xấu đến mức này, nếu ta mà là ngươi thì đã đ/ậ/p đ/ầ/u c/h/e/c quách đi cho xong.”

“…”

Đại Hoa dụi đầu vào chân ta, sủa hai tiếng.

Ta ngồi xuống, xoa đầu nó rồi bật cười:

“Ta quen rồi nên chẳng buồn đâu, chẳng buồn chút nào.”

Mười năm qua, ta đã phải nghe những lời mắng chửi thế này quá nhiều rồi.

Đôi khi, ta còn thấy may mắn vì mình xấu đến mức này, ít nhất cũng không bị những kẻ có ý đồ xấu nhắm đến.

Cũng coi như là trong cái rủi có cái may đi.

10

Khứu giác của Đại Hoa rất nhạy, nó luôn có thể dẫn ta tìm được những loại thảo dược tốt nhất.

Ta đào đầy một giỏ lớn, đang chuẩn bị xuống núi thì Đại Hoa bỗng chạy vào sâu trong rừng.

Ta vội vàng đuổi theo, thấy nó đang nằm sấp bên cạnh một người toàn thân đẫm m/a/u rồi không ngừng đánh hơi khắp người y.

Người đó bị thương rất nặng, cũng có m/a/u chảy ra từ khóe mắt.

Ta sững người.

Nam nhân đó mặc y phục xa hoa giống hệt Tần Huyền, bên hông còn đeo ngọc bội, nhìn qua đã biết là công tử nhà quyền quý.

Vết thương cũng gần giống Tần Huyền, chắc là gặp phải cùng một nhóm thổ phỉ.

Chỉ là… Y bị thương nặng hơn Tần Huyền nhiều, có lẽ sẽ không sống nổi.

Ta kéo Đại Hoa, chuẩn bị rời đi:

“Đi thôi, người này không cứu nổi đâu.”

Đại Hoa chống hai chân sau, ra sức cào đất, sống c/h/e/c không chịu để ta đi.

Ta thấy hơi khó hiểu.

Lần trước cứu Tần Huyền, nó cứ c/ắ/n c/h/ặ/t ống quần kéo ta đi.

Lần này lại nhất quyết bắt ta cứu nam nhân này.

Lẽ nào… Đại Hoa không chỉ biết phân biệt thảo dược tốt xấu mà còn phân biệt được người tốt kẻ xấu ư?

Thôi vậy, cứ kéo nam nhân này về thử xem sao.

Coi như mạng y lớn, hôm nay ta đào được toàn dược liệu thượng phẩm, vừa hay có thể chữa trị vết thương cho y.

Sáng hôm sau, tình trạng của y đã ổn định hơn nhiều.

Chung mập mạp lại cười hề hề đến xem rồi trêu chọc:

“Chà, ngươi lại nhặt được một phu quân nữa à?”

“Vận may của ngươi tốt thật, cả hai lần nhặt được đều là mỹ nam.”

“Lần này thì tốt rồi, muội muội ngươi gả đi rồi, trong nhà chỉ còn mỗi mình ngươi. Lần này sẽ không có ai tranh với ngươi nữa đâu.”

Chung mập mạp nhìn ta với ánh mắt đầy ẩn ý, tiện tay vốc hai nắm thảo dược phơi khô của ta nhét vào túi áo rồi quay lưng rời đi.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận