"Một gia tộc như vậy, nếu vải vóc của họ được dùng làm cống phẩm, chẳng phải sẽ làm bẩn mắt bệ hạ hay sao?"
"Chuyện gấm Tứ Xuyên của Tần gia trở thành vật phẩm cung đình cứ thế chấm dứt tại đây. Việc hợp tác giữa Tần gia và Cục dệt may Kinh đô cũng kết thúc. Từ nay về sau, Nam Xuyên Vân Cẩm sẽ thay thế gấm Tứ Xuyên."
Phương Tâm Nguyệt n/u/o/t một ngụm nước bọt, cố tỏ ra bình tĩnh: "Hừ, khẩu khí cũng lớn quá đấy, ngươi thật sự nghĩ mình là nhân vật lợi hại lắm sao?"
Tần Huyền siết chặt y phục Phương Tâm Nguyệt rồi ép nàng ta quỳ xuống: "Câm miệng! Cục dệt may Kinh đô nắm quyền điều phối toàn bộ ngành dệt may Lương quốc, nàng biết cái gì mà nói?"
Từ Trạch An vén áo bào, ung dung ngồi xuống vị trí chủ tọa.
Tần lão phu nhân và Tần lão gia nghe tin vội vã chạy đến, hết rót trà lại bưng nước, thái độ vô cùng cung kính.
Vừa nhìn thấy ta, Tần lão phu nhân khựng lại: "Ngươi… ngươi chính là kẻ dắt theo con chó điên đến phá hoại hôn sự của Huyền nhi?"
Từ Trạch An vẫy tay gọi ta lại gần: "Tần lão phu nhân, năm xưa người đồng ý để Tần Huyền cưới một nữ tử nhà nông bình thường, hẳn cũng là vì nàng ta có ơn cứu mạng với hắn."
"Nhưng trên thực tế, nàng ta đã cướp công lao của tỷ tỷ mình, còn ra sức nhục mạ, đ/á/n/h đ/a/p nàng."
"Đứa con ngoan của người, Tần Huyền, thật sự là kẻ không biết nhìn người. Nếu người để hắn tiếp quản Tần Gia Trang, lại cho một người như Phương Tâm Nguyệt làm con dâu, e rằng tương lai ngành dệt may của Tần gia sẽ khó mà bền vững."
Từ Trạch An chậm rãi nhấp một ngụm trà: "Ba ngày nữa, ta muốn nghe được điều mà ta muốn nghe."
18
Quan phủ rà soát sổ sách của Tần gia, phát hiện không ít vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-i-tim-m-nh-n&chuong=9]
Tần Huyền và Phương Tâm Nguyệt bị đẩy ra chịu tội thay, ngay cả căn nhà mà Tần gia tặng cho cha nương ta cũng bị thu hồi.
Cha nương ta không chịu rời đi, Tần gia lập tức nộp đơn kiện, buộc tội họ chiếm đoạt tài sản riêng.
Chỉ trong một đêm, những kẻ từng ngạo mạn ngang ngược đều rơi vào cảnh lao ngục.
Tần Huyền muốn gặp ta.
Qua song sắt nhà lao, hắn nhìn ta, mấy lần định nói lại thôi.
Một giọt lệ lặng lẽ trượt khỏi khóe mắt hắn, hắn c/ắ/n răng nói: "Lạc Xu, ta… xin lỗi, ta..."
"Đừng giả vờ nữa."
Ta lạnh lùng cắt ngang lời hắn.
"Đừng nói với ta là ngươi không biết. Cũng đừng bảo rằng ngươi chưa từng nghi ngờ Phương Tâm Nguyệt giả mạo."
"Thật ra, ngươi biết. Ngay từ đầu, ngươi đã biết."
"Từ lúc ta đứng trên bậc cửa, còn ngươi thì lạnh lùng hỏi con quái vật đó là ai, từ lúc ta cầm miếng ngọc bội đến tìm ngươi, từ lúc Đại Hoa c/ắ/n ngươi và Phương Tâm Nguyệt... ngươi đã sớm đoán ra tất cả."
"Ngươi chỉ không muốn thừa nhận rằng người đã cứu ngươi lại là một con quái vật xấu xí như vậy. Ngươi càng không thể chấp nhận bản thân từng thề nguyện chung thân với một kẻ như ta. Thế nên, ngươi thà thuận theo sai lầm còn hơn đối diện với sự thật."
Đại Hoa ngẩng đầu, sủa hai tiếng về phía hắn.
Ta ghé sát tai hắn, chậm rãi nhấn mạnh từng chữ: "Nói cho ngươi một tin xấu."
"Khi chữa mắt cho ngươi, ta đã thêm một vị thuốc."
"Chẳng bao lâu nữa, ngươi sẽ lại trở thành kẻ mù lòa."
Tần Huyền trừng mắt, không dám tin vào tai mình.
Cha ta ở phòng giam bên cạnh, lập tức đứng dậy rồi hét về phía ta: "Lạc Xu, con gái ngoan của cha, mau cầu xin Từ đại nhân tha cho cha đi!"
"Cha sai rồi, con mới là đứa con mà cha thương nhất, con quên rồi sao? Hồi nhỏ cha thích bế con nhất mà. Con là đứa con ngoan nhất của cha!"
Đại Hoa nhảy dựng lên, hướng về phía ông mà sủa inh ỏi.
Ta lạnh nhạt liếc nhìn về phía ông: "Đừng làm ta buồn nôn."
Trong nhà giam nữ bên cạnh, nương ta nghe tiếng chó sủa, đoán được là ta đến, lập tức gào khóc thảm thiết, cầu xin ta cứu bà ra ngoài.
Ta không quan tâm, chỉ kéo Đại Hoa rời khỏi nhà lao.
Bên ngoài, Từ Trạch An đang đợi ta.
Y hỏi: "Lạc Xu, nàng đã hài lòng chưa?"
Ta bật cười, cười đến nỗi nước mắt cũng rơi xuống.
Dĩ nhiên là hài lòng.
Những kẻ từng t/o/n t/h/u/o/ng ta đều đã phải trả giá.
Thế nhưng, trong lòng ta vẫn có một khoảng trống không thể lấp đầy.
Nếu năm ta mười tuổi, ta không lao vào biển lửa để cứu Phương Tâm Nguyệt… thì cuộc đời ta sẽ ra sao?
Đáng tiếc, trên đời này không có chữ "nếu".
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận