Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TRÁI TIM MỸ NHÂN

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-07-05 23:56:30
11

Người ta cứu đã tỉnh.

Y nói y tên là Từ Trạch An.

Đại Hoa cứ quanh quẩn bên y, làm trò nịnh nọt, thậm chí còn sẵn lòng dẫn đường giúp y, ngoan ngoãn đến mức không thể tin được.

Ta nhịn không được mà hỏi:

“Ngươi cho Đại Hoa ăn cái gì vậy? Trước đây nó chưa từng đối xử với ai thế này.”

Từ Trạch An khẽ cười:

“Đại Hoa, vì sao lại đặt cái tên này?”

Ta xoa đầu Đại Hoa:

“Vì trên người nó có rất nhiều vết sẹo không mọc lông, lớp da hồng nhạt loang lổ từng mảng trông như cánh hoa vậy.”

Từ Trạch An đột nhiên vươn tay, đầu ngón tay chạm nhẹ lên má ta.

“Vậy thì những vết sẹo trên người Lạc Xu cũng là những đóa hoa rực rỡ.”

“…”

Ta hoảng hốt lùi về sau một bước rồi giơ tay vẫy trước mặt y:

“Ngươi… ngươi có thể nhìn thấy? Từ khi nào?”

Từ Trạch An khẽ cười:

“Mắt ta vẫn đang bị băng lại, sao có thể thấy được?”

“Chỉ là lúc nàng không ở đây, người tên Chung mập mạp kia thường xuyên đến, kể với ta không ít chuyện về nàng.”

Hay lắm, hóa ra mớ dược liệu quý giá trong viện ta bị mất đều là do Chung mập mạp lấy trộm.

Ta cảm thấy vô cùng tức giận, định đi tìm cậu ta tính sổ. Ai ngờ, ta vừa bước chân ra khỏi cửa đã lập tức nhìn thấy cậu ta.

Lại định lẻn vào trộm thảo dược của ta nữa chứ gì.

Ta cầm lấy cây chổi rồi đứng chặn trước cửa:

“Lại muốn trộm cái gì?”

Chung mập mạp thở hổn hển, cúi người nghỉ lấy sức rồi nói:

“Ta…Ta nói cho ngươi biết, ngươi xui xẻo rồi.”

“Muội muội và cha nương ngươi đang vô cùng tức giận, hùng hổ kéo nhau đến đây đấy.”

“Ngươi lại gây chuyện gì rồi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-i-tim-m-nh-n&chuong=6]

Ta khuyên ngươi bỏ cuộc đi, giờ Tần Huyền vốn chẳng thèm ngó ngàng đến ngươi, có nói ra sự thật cũng vô ích.”

Phương Tâm Nguyệt tìm ta?

Nàng ta đã được gả vào Tần gia làm phu nhân, ta cũng đã nói rõ mọi chuyện giữa ta và Tần Huyền.

Vậy nàng ta còn tìm đến ta làm gì?

Chung mập mạp len lén ghé sát tai ta thì thầm:

“Ta khuyên ngươi, ngàn vạn lần đừng chữa khỏi mắt cho cái tên tiểu bạch kiểm kia, Nếu không thì hắn cũng sẽ ghét bỏ ngươi giống Tần Huyền mà thôi.”

Ta vung chổi đuổi cậu ta:

“Không liên quan đến ngươi. Còn nữa, nếu ngươi còn dám lén lút đến đây nữa thì ta sẽ thả Đại Hoa ra c/ắ/n ngươi.”

“Còn nữa, cái gì mà ta lại gây chuyện? Rõ ràng lần trước là ngươi kéo ta đi dự lễ thành hôn của bọn họ.”

Kết quả là ta và Đại Hoa mà bị đ/á/n/h thừa sống thiếu c/h/e/c, còn cậu ta thì vô tư chuồn vào tiếp tục ăn uống no nê.

12

Chung mập mạp quay đầu nhìn về phía sau một cái, để lại một câu “lòng tốt không được báo đáp” rồi vội vàng chuồn thẳng.

Ta đóng cửa lại rồi quay vào phòng.

Từ Trạch An hỏi:

“Phương Tâm Nguyệt chính là kẻ đã giả mạo nàng sao?”

“Đến chuyện này mà người nàng cứu trước đây cũng không phân biệt được, đúng là đồ ngốc.”

Ta im lặng một lúc, cười khổ:

“Nếu ngươi là hắn, ngươi cũng sẽ làm vậy thôi.”

“Một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, yếu đuối đáng thương và một kẻ xấu xí đến mức không ai dám nhìn, ngươi sẽ tin ai?”

Từ Trạch An kiên định nói:

“Ta sẽ tin nàng.”

“Có kẻ nhìn người bằng mắt nhưng cũng có người nhìn người bằng thứ này.”

Y chỉ vào vị trí trái tim mình.

Ta nhịn không được mà bật cười:

“Câu này, Tần Huyền cũng từng nói với ta.”

Ta cười tiếp:

“Ngươi tưởng tượng thế nào là xấu? Mặt mày béo ú, miệng méo mắt lệch?”

“Vậy thì để ta nói cho ngươi biết, ta còn xấu gấp trăm, gấp ngàn lần những gì ngươi tưởng tượng.”

“Không chỉ là xấu, mà là kinh khủng, là quái vật.”

“Bây giờ ngươi không nhìn thấy nên ngươi nghĩ bản thân có thể chấp nhận được. Nhưng đến lúc ngươi tận mắt thấy ta, ngươi sẽ chỉ cảm thấy ghê tởm, chỉ muốn ta cút đi thật xa.”

Từ Trạch An nghiêm túc nói từng chữ một:

“Đừng so ta với hắn. Ta không giống hắn.”

“…”

Đại Hoa sốt ruột chạy vòng quanh ta, vừa chạy vừa kêu ư ử.

Ta vỗ lên đầu nó một cái:

“Im lặng, ta đi nấu cơm.”

Ta chuẩn bị ra sân lấy củi nhóm lửa thì cửa lớn của viện đột nhiên bị người ta đá văng ra.

13

Phương Tâm Nguyệt hùng hổ xông vào:

“Phương Lạc Xu, ngươi cút ra đây!”

Ta đặt bó củi xuống, hờ hững nhìn về phía nàng ta:

“Có chuyện gì?”

Nương ta nhặt bó củi dưới đất, không nói không rằng lập tức ném thẳng vào người ta:

“Có chuyện gì? Ngươi còn dám hỏi có chuyện gì? Ngươi vốn chưa hề chữa khỏi mắt cho Tần Huyền!”

“Chắc chắn là ngươi cố ý, ngươi vốn không muốn thấy chúng ta sống tốt! Sao ta lại sinh ra một đứa con gái độc ác như ngươi chứ?”

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận