Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TRÁI TIM MỸ NHÂN

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-07-05 23:55:35
"Đúng là nhìn mặt mà bắt hình dong, dáng vẻ bây giờ của ngươi chính là báo ứng mà ngươi phải nhận."

"..."

Đầu Đại Hoa bê bết m/a/u, nó nằm bất động tại chỗ.

Ta cố gắng ôm nó lên nhưng lại loạng choạng ngã nhào xuống đất, miệng chảy đầy m/a/u.

Đại Hoa được ta nuôi quá béo tốt, còn ta lại quá gầy yếu, không thể bế nổi nó.

Đám đông lại bắt đầu xôn xao, tiếng trống chiêng lại tiếp tục vang lên.

Ta chậm rãi ôm lấy Đại Hoa rồi kéo nó về nhà từng chút từng chút một.

7

Đại Hoa bị thương rất nặng.

Ta nghiền nát thảo dược để cầm m/a/u cho nó rồi dùng băng vải quấn thật nhiều lớp.

Nó không chịu ăn, ta phải cạy miệng nó ra, cố ép nó n/u/o/t vài ngụm cháo cá.

Cha ta đ/a/p tung cửa phòng, vung l/ư/ỡ/i l/i/ề/m c/h/e/m xuống:

"Con chó c/h/e/c tiệt đó đâu?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-i-tim-m-nh-n&chuong=4]

Hôm nay lão tử không c/h/e/m c/h/e/c nó thì sẽ không mang họ Phương nữa!"

Ta dùng tay không cướp lấy l/ư/ỡ/i l/i/ề/m, lòng bàn tay bị c/a/t một đường sâu đến mức gần thấy cả x/u/o/n/g, m/a/u chảy không ngừng.

Nương túm lấy tai ta rồi lôi ta ra ngoài cửa một cách mạnh bạo:

"Đồ c/h/e/c tiệt! Ăn hai cái đùi gà của lão nương rồi lại còn chạy đi phá lễ thành hôn của Tâm Nguyệt, đúng là đồ vong ân bội nghĩa!"

Ta cắn răng, cố gắng chịu đựng sự đ/a/u đ/ớ/n:

"Phương Tâm Nguyệt có thể giả mạo con nhưng nàng ta sẽ không thể biết những gì đã xảy ra giữa con và Tần Huyền trong hai tháng đó."

"Con có thể kể hết cho các người nghe!"

Lúc này, cha ta mới hạ l/ư/ỡ/i l/i/ề/m xuống.

Cuối cùng nương cũng chịu buông tay, ta vội vàng nhặt ít thảo dược nhét vào lòng bàn tay để cầm máu rồi kể lại mọi chuyện một cách thật tỉ mỉ.

Lần đầu tiên ta gặp Tần Huyền là khi lên núi đào thảo dược.

Khi ấy, hắn bị thương rất nặng, khắp người bê bết m/a/u, đôi mắt cũng chảy đầy m/a/u.

Biết thảo dược có thể bán được tiền nên từ nhỏ ta đã theo Tôn lão y đầu lên núi tìm thuốc, nhờ vậy mà học được chút y thuật.

Ta khiêng hắn về nhà, cố gắng chăm sóc vô cùng cẩn thận.

Từ lần đầu gặp mặt đến từng chi tiết khi ở bên nhau rồi đến khoảnh khắc cuối cùng khi Phương Tâm Nguyệt tháo dải lụa trên mắt hắn thay ta.

Nói xong, ta thở phào nhẹ nhõm:

"Vậy nên, giờ các người nên đi tìm một con chó rồi mang đến Tần phủ."

Nương nhanh chóng kéo cha ra cửa:

"Nó cũng chẳng làm được gì to tát đâu. Chúng ta mau đi mua chó trước rồi kể hết những chuyện này cho Tâm Nguyệt biết, tránh để con bé lỡ lời rồi lại để lộ sơ hở."

Cha vung l/ư/ỡ/i l/i/ề/m, trừng mắt cảnh cáo ta:

"Nếu ngươi còn dám gây rối nữa thì ta sẽ c/h/e/m cả ngươi luôn!"

"..."

Ta thở dài, quay lại ngồi bên cạnh Đại Hoa đang hấp hối.

Con chó ngốc này, sao lại cứ muốn báo thù cho ta làm gì chứ?

8

Đại Hoa sống sót.

Nhưng nó trở nên xấu xí hơn.

Vết sẹo do bị xẻng sắt c/h/e/m qua kéo dài từ trán xuống tận mũi khiến nó trông vô cùng dữ tợn.

Có lẽ Phương Tâm Nguyệt ở Tần gia có cuộc sống rất tốt. Chẳng bao lâu sau, Tần gia đã mua cho cha nương ta một căn nhà mới, thậm chí còn tìm cả nha hoàn và quản gia hầu hạ họ.

Bọn họ dọn đi nhưng không mang ta theo.

Thật là tốt quá rồi.

Bây giờ thì căn nhà này đã hoàn toàn thuộc về ta. Tiền bán thảo dược ta tích góp bao năm cũng không còn bị cướp mất nữa.

Ta cẩn thận đếm từng đồng từng cắt vụn tích góp được trong tháng này, định đi mua một lạng thịt để làm bánh bao nhân thịt ăn.

Ta còn muốn mua cho Đại Hoa một khúc x/u/o/n/g to để nó gặm.

Hai hôm trước, Chung mập mạp cưới vợ, ta còn mừng cậu ta hai mươi văn tiền.

Nhà cậu ta còn mổ lợn để làm tiệc. Vậy mà làm cỗ lại vô cùng keo kiệt. Rõ ràng có cả đàn lợn mà ta chẳng thấy nổi một mẩu thịt vụn.

Chung mập mạp lại tỏ ra vô cùng vui vẻ, thậm chí còn trêu ta:

"Ngươi cũng thành bà cô già rồi, khi nào mới định kiếm phu quân đây? Hay lại định nhặt một tên nữa từ trên núi về?"

Ta xua tay, nói ta không tìm.

Thật ra, ngay từ đầu, ta vốn chưa bao giờ dám hy vọng Tần Huyền sẽ thích ta, cưới ta, trở thành phu quân của ta.

Nhưng hắn luôn miệng nói rằng hắn muốn cưới ta.

Ta nhìn vào gương đồng, ngắm khuôn mặt đầy vết sẹo bỏng, cười nhạt:

"Ta rất xấu, là một con quái vật."

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận