Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

VÁN CỜ SỐ PHẬN

Chương 12

Ngày cập nhật : 2025-08-18 23:25:24
21
Người đến tìm tôi là Trình Nghiễn Nam.
Anh ta nhàn nhã dựa vào tường, cười nhạt rồi mới lên tiếng: “Dạo này bận quá, hôm nay mới có thời gian đến tìm cô.”
Tôi hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ừ.” Anh ta đáp: “Thẩm Tri Dật mất tích rồi.”
Theo lời Trình Nghiễn Nam kể lại.
Hôm đó, anh ta đi ngang qua trường tôi, đúng lúc thấy Thẩm Tri Dật và Hứa Yên Vũ bị một nhóm người chặn lại.
Chưa nói được mấy câu thì hai bên đã động thủ.
Trong đám người đó có kẻ cầm dao.
Lúc lưỡi dao vung xuống, Thẩm Tri Dật đã giơ tay chắn cho Hứa Yên Vũ.
Máu lập tức tuôn xối xả, nhuộm đỏ cả bàn tay.
Trình Nghiễn Nam thản nhiên nói: “Dù sao cũng là em trai tôi, thấy vậy thì tôi xuống xe đưa nó đến bệnh viện.”
“Khi đó tôi còn hỏi cô bạn gái nhỏ kia có muốn đi theo không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-n-c-s-ph-n&chuong=12]

Kết quả, cô ta nói hai người đã chia tay rồi, không còn là người yêu nữa.”
“Tình trạng của Thẩm Tri Dật rất tệ.”
“Bác sĩ bảo vết thương nghiêm trọng lắm, sợ rằng đôi tay kia sẽ không giữ được.”
“Hơn nữa, chi phí điều trị sau này cũng là một vấn đề.”
“Nó đã rời khỏi Thẩm gia, mà tôi thì cũng không định bỏ tiền ra cho nó.”
Khóe môi Trình Nghiễn Nam khẽ nhếch lên: “Đối với nó mà nói, đúng là một vấn đề nan giải.”
Còn tôi, như thể bị đóng đinh tại chỗ.
Trước mắt hiện lên từng khung cảnh…
Kiếp trước, tôi cũng từng ngồi thẫn thờ trong căn phòng bệnh u tối, nhìn chằm chằm đôi tay đầy thương tích của mình.
Trong đầu chỉ có thể lặp đi lặp lại một thông tin duy nhất.
Đôi tay của Thẩm Tri Dật… sợ rằng không thể giữ lại được nữa.
“Tốt quá rồi.”
Tôi bỗng bật cười, ngước mắt nhìn Trình Nghiễn Nam, chậm rãi nói: “Thật sự là quá tốt rồi.”

22
Nhân gian ngày đêm luân chuyển.
Năm hai mươi bốn tuổi.
Tôi đã trở thành một kỳ thủ chuyên nghiệp xuất sắc, giành vô số giải thưởng danh giá.
Tôi đã bước lên một vị trí còn cao hơn, xa hơn so với Thẩm Tri Dật của kiếp trước.
Mà cậu ta thì bặt vô âm tín.
Cái tên "Thẩm Tri Dật" cũng sớm chẳng còn ai nhắc đến.
Sau một buổi họp báo kết thúc giải đấu, tôi cùng bạn đồng nghiệp đi dạo bên bờ sông.
Cô ấy chợt nhớ ra gì đó, quay sang tôi nói: “Tôi nhớ trước đây có một kỳ thủ rất giỏi, họ Thẩm thì phải? Mới mười tám, mười chín tuổi đã vào chung kết Cúp LG, thật sự rất lợi hại. Nhưng không biết vì sao sau đó lại đột ngột tuyên bố bỏ thi đấu, rồi phong độ cũng tụt dốc thảm hại, đúng là đáng tiếc.”
Tôi nhìn dòng nước lặng lẽ chảy, nhàn nhạt đáp: “Đó là lựa chọn của cậu ta, không có gì đáng tiếc cả.”
Từ cờ vây cho đến danh phận người thừa kế Thẩm gia…
Mỗi một lựa chọn, mỗi một bước đi của Thẩm Tri Dật, đều là chính cậu ta đang tự từ bỏ chính mình.
Thiên phú, tài nguyên, gia thế và các mối quan hệ mà cậu ta có…
Đó là những thứ mà biết bao người phải khao khát suốt cả đời, chỉ dám ngước nhìn mà không bao giờ chạm tới được.
Nhưng nếu cậu ta không cần chúng nữa…
Xin lỗi vậy.
Luôn có người sẵn sàng thế chỗ cậu ta.
Không xa phía trước, màn hình lớn của trung tâm thương mại lúc này chuyển sang kênh thể thao: “Mới đây, kỳ thủ cửu đẳng trẻ nhất của nước ta — Tống Lệnh Ngôn — đã một lần nữa giành chức vô địch Cúp Ngọc Lan. Thành tích này không chỉ nâng cao tầm ảnh hưởng của cờ vây nước nhà trên đấu trường quốc tế, mà còn góp phần truyền bá cờ vây trong giới trẻ. Là một trong những tinh hoa văn hóa của đất nước, cờ vây đang trên con đường phát triển ngày càng vững mạnh…”
[Toàn Văn Hoàn]

Bình Luận

0 Thảo luận