Tất cả mọi người đều cho rằng tôi sẽ ở bên Thẩm Tri Dật.
Ngay cả chính tôi cũng nghĩ vậy.
Nhưng vào cái độ tuổi chưa dám thổ lộ tình cảm, tôi chỉ dám viết cho cậu ta một bức thư tình không có cơ hội trao đi.
Đời trước, trong hai năm đầu tiên sau khi Hứa Yên Vũ rời đi, Thẩm Tri Dật vẫn giả vờ như không có gì, đối với tôi vẫn như ngày thường.
Đến năm thứ ba, cậu ta đoạt chức quán quân thế giới, tìm tôi để cùng ăn mừng, nhưng lại phát hiện ra bức thư tình kia.
Người trúc mã từng chăm sóc tôi đủ điều cuối cùng cũng không che giấu nổi sự căm ghét dành cho tôi nữa.
Bức thư tình bị xé thành từng mảnh vụn.
Cậu ta nhìn tôi, khẽ cười lạnh: "Tống Lệnh Ngôn, cô thích tôi?”
"Thật kinh tởm.”
"Chỉ vì thích tôi, nên cô mới ngăn tôi không cho đi tìm cô ấy?”
"Tống Lệnh Ngôn, tôi đúng là mù quáng rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-n-c-s-ph-n&chuong=4]
Sao không lại có thể để một kẻ như cô ở bên cạnh suốt bao nhiêu năm chứ?”
"Nếu tôi có thể gặp lại Yên Vũ, cô thực sự nên quỳ xuống dập đầu tạ lỗi với cô ấy đi."
Nói đến đây, cậu ta bỗng dừng lại một lát, rồi đột ngột nở một nụ cười đầy mỉa mai, tiếp lời:
"Rồi sau đó, tôi sẽ tự tay phế bỏ đôi tay này của cô trước mặt cô ấy.”
"Nếu không… làm sao xứng đáng với những năm tháng chúng tôi đã lỡ làng đây?"
Tôi nhìn những mảnh giấy vụn rơi vãi trên mặt đất, có chút sững sờ.
Phản ứng đầu tiên lại là muốn mở miệng giải thích.
Ngày hôm đó tôi ngăn cản cậu ta, chỉ là vì không muốn một kỳ thủ có thiên phú như cậu ta bỏ lỡ một giải đấu quốc tế quan trọng.
Tôi đã không còn thích cậu ta từ lâu.
Tôi nghĩ rằng sau khi thi đấu xong, cậu ta đi tìm Hứa Yên Vũ vẫn còn kịp.
Tôi không biết Hứa Yên Vũ lại vì cậu ta lỡ hẹn mà rời đi, từ đó bặt vô âm tín.
Nhưng sau khi suy nghĩ trong đầu cả nửa ngày, cuối cùng tôi lại không thể thốt ra dù chỉ một chữ.
Bởi vì tôi bỗng nhận ra một điều.
Thẩm Tri Dật không phải vì nhìn thấy bức thư tình này mới căm ghét tôi.
Hứa Yên Vũ đi bao lâu…
Cậu ta đã hận tôi bấy lâu rồi.
Bức thư tình kia, chẳng qua chỉ là một ngòi lửa châm lên cơn giận sẵn có mà thôi.
8
Đời này, khi tôi và Thẩm Tri Dật vẫn còn đi học, tôi đã cố tình để cậu ta "vô tình" phát hiện ra bức thư tình mà tôi viết.
Từng chữ từng câu ngay ngắn, mang theo tình cảm dè dặt suốt tám năm tôi dành cho cậu ta.
Lúc đó, Hứa Yên Vũ vẫn chưa rời đi.
Trong mắt Thẩm Tri Dật, tôi chỉ là cô bạn thanh mai thầm thích cậu ta nhưng không dám nói ra, từ nhỏ đã luôn ở bên cậu ta, ngoan ngoãn vô hại.
Thẩm Tri Dật sao có thể ngờ rằng, một người như vậy lại hận cậu ta đến tận xương tủy.
Vậy nên, hai ngày trước khi giải đấu Cúp LG bắt đầu, tôi đã chủ động đến tìm cậu ta.
“Ngôn Ngôn?”
Cậu ta có vẻ hơi bất ngờ, vội vàng mời tôi vào phòng, rót cho tôi một ly nước, vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng như thường lệ: “Hai ngày nay bận luyện tập nên chưa gặp được cậu.”
“Sao hôm nay lại rảnh đến tìm tôi vậy?”
Tôi không trả lời, chỉ cụp mắt, ánh nhìn rơi xuống cổ tay cậu ta.
Trước đây, những đồng hồ mấy chục triệu của cậu ta gần như mỗi tháng thay một cái.
Nhưng bây giờ, trên cổ tay trái chỉ có một sợi dây buộc tóc màu hồng đơn giản.
Thấy ánh mắt tôi, Thẩm Tri Dật hơi khựng lại, theo phản xạ giấu tay ra sau lưng: “Nhìn gì vậy.”
“Thẩm Tri Dật.” Tôi gọi tên cậu ta: “Cậu và Hứa Yên Vũ đang hẹn hò đúng không?”
Cậu ta nhíu mày: “Ngôn Ngôn?”
Tôi tiếp tục: “Hôm đó cậu nói với Hứa Yên Vũ rằng muốn bỏ giải đấu để đi tìm cô ấy, mình nghe thấy rồi.”
Thẩm Tri Dật mím môi, định lên tiếng.
Nhưng tôi nói trước: “Cậu yên tâm, mình sẽ không đi mách đâu.”
“Hôm nay mình đến đây chỉ muốn nhắc cậu một câu, chậm thì sinh biến.”
“Trận chung kết sẽ có rất nhiều phóng viên đưa tin, mấy vị trưởng bối có tiếng nói trong nhà họ Thẩm cũng sẽ đến xem.”
“Nếu muốn đi tìm cô ấy, chi bằng đi sớm một chút.”
“Thẩm Tri Dật…” Tôi giả vờ do dự: “Cậu rất quan trọng với mình. Mình chỉ mong… cậu có thể sống tốt.”
Tối hôm đó, tôi vờ như thật lòng tâm sự với cậu ta.
Lời nói ẩn ý, hết lần này đến lần khác, chỉ xoay quanh một ý chính…
Tôi yêu cậu ta như vậy, làm sao có thể hại anh được chứ?
Thẩm Tri Dật vốn đã mong ngóng từng ngày để được ở bên Hứa Yên Vũ.
Cộng thêm bức thư tình mà tôi cố ý để cậu ta phát hiện, giống như một chất xúc tác.
Cậu ta không do dự quá lâu.
Mà đổi vé máy bay về nước sớm hơn dự kiến.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận