Tối hôm đó, Thẩm Tri Dật quả nhiên dành chút thời gian bận rộn đến gặp tôi.
Tôi đã sắp xếp để tất cả mọi người rời đi trước, trong căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại tôi và cậu ta.
Khi trời tối hẳn, một căn phòng trên tầng hai đột nhiên bốc cháy.
Ngọn lửa nhanh chóng lan rộng.
Thẩm Tri Dật hoảng hốt, vội vã muốn mở cửa xông vào.
Nhưng tất cả cửa sổ, tất cả lối thoát mà cậu ta có thể nghĩ đến lúc này, đều đã bị chặn kín.
Cậu ta rút điện thoại định gọi cứu hỏa.
Nhưng ngay cả tín hiệu liên lạc cũng đã bị chặn đứng.
Thẩm Tri Dật buông thõng tay, quay đầu nhìn tôi, trong mắt như rót đầy kịch độc.
“Tống Lệnh Ngôn…” Cậu ta nghiến răng nói: “Cô điên rồi à?”
Khói mịt mù, ánh lửa le lói trong không trung.
Tôi cúi mắt bình tĩnh, thậm chí không buồn nhìn cậu ta.
“Thẩm Tri Dật.” Tôi mở miệng, giọng điệu nhàn nhạt.
“Tôi sống không nổi nữa, nhưng không cam tâm chỉ chết một mình.”
“Tôi ngăn cậu bỏ thi đấu, giúp cậu thuận lợi giành được chức vô địch quốc tế, cậu vì chuyện đó mà hận tôi nhiều năm, hủy hoại cả đời tôi.”
“Cậu nói chúng ta huề nhau rồi, nhưng đây không phải là huề nhau.”
“Tôi sai rồi, năm đó đáng lẽ không nên xen vào chuyện của cậu, mà nên để mặc cậu vứt bỏ tiền đồ để trốn đi với cô ta.”
“Nhưng bây giờ có nói gì cũng đã quá muộn rồi, anh…
“Hãy xuống địa ngục với tôi đi.”
Thẩm Tri Dật đã hủy hoại tất cả của tôi, tôi sẽ kéo cậu ta cùng xuống mồ.
Như vậy, mới gọi là công bằng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-n-c-s-ph-n&chuong=8]
14
Trời không biết đã tối từ lúc nào.
Hai tin nhắn bật lên trên màn hình, cắt ngang dòng ký ức của tôi.
Là do Trình Nghiễn Nam gửi đến:
【Tôi đã sắp xếp người đưa Thẩm Tri Dật đi rồi. Sau khi rời đi, cậu ta lập tức tìm đến Hứa Yên Vũ. Có tôi che giấu, tạm thời người nhà họ Thẩm chưa thể tìm ra cậu ta đang ở đâu.】
【Ngoài ra, lão gia nhà họ Thẩm nói muốn gặp cô.】
Việc người nhà họ Thẩm muốn gặp tôi cũng chẳng có gì bất ngờ.
Dù sao tôi và Thẩm Tri Dật là thanh mai trúc mã, quen biết nhiều năm.
Giờ cậu ta mất tích, họ đương nhiên sẽ nghĩ đến việc tìm tôi để hỏi thăm.
Quả nhiên, câu đầu tiên khi gặp mặt, lão gia nhà họ Thẩm liền hỏi: “Ngôn Ngôn, con có biết Tiểu Dự đi đâu không?”
Tôi giả vờ khó xử, cúi đầu im lặng.
Ông ta lại nói: “Không cần sợ, biết gì thì cứ nói thật với ta.”
Tôi lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh rồi đưa cho ông ta.
Trên màn hình là khoảnh khắc tôi chụp được trước cửa phòng tự học ở trường, Thẩm Tri Dật và Hứa Yên Vũ thân mật bên nhau.
Sắc mặt gia chủ nhà họ Thẩm lập tức thay đổi.
“Đây là...”
Tôi bình thản nói: “Ông nội Thẩm, bức ảnh này từng xuất hiện trên diễn đàn trường cháu. Trước trận chung kết Cúp LG vài tháng, Thẩm Tri Dật gần như không đến lớp nữa. Hình như... đều là vì cô gái trong ảnh.”
Trình Nghiễn Nam đứng bên cạnh đúng lúc lên tiếng: “Chúng con cũng tìm hiểu được như vậy. Cô gái này tên là Hứa Yên Vũ. Tiểu Dật đã ở bên cô ta được ba, bốn tháng rồi. Vì muốn gặp cô ta mà cậu ấy đã trốn học không ít lần.”
Lão gia nhà họ Thẩm nhíu mày: “Nó tuyên bố bỏ thi trước bao nhiêu phóng viên, bây giờ lại đột nhiên mất tích không một lời giải thích, cũng chỉ vì muốn tìm cô ta?”
Trình Nghiễn Nam gật đầu: “Vâng.”
Cuối cùng, trong cuộc trò chuyện này, tôi khéo léo ám chỉ rằng có lẽ tôi biết Thẩm Tri Dật đang ở đâu.
Đúng như tôi mong muốn.
Lão gia nhà họ Thẩm trầm ngâm trong chốc lát, rồi chậm rãi mở lời với tôi:
“Con và Tiểu Dật lớn lên bên nhau, nó trước giờ cũng luôn quan tâm con.”
“Ngôn Ngôn, nếu con biết nó đang ở đâu, hãy giúp ta khuyên nó một lần nữa.”
“Vì một mối tình mà từ bỏ tiền đồ, đúng là ngu xuẩn!”
Giờ đã có tin tức về Thẩm Tri Dật, nhà họ Thẩm thực ra hoàn toàn có thể phái người đi bắt cậu ta về.
Nhưng làm vậy chắc chắn sẽ khiến tình cảm giữa họ tổn thương.
Lão gia nhà họ Thẩm vẫn muốn dùng cách mềm mỏng hơn để thuyết phục cậu ta quay về.
Tôi không từ chối, chỉ khẽ cúi đầu, đáp lời: “Vâng, ông nội Thẩm, ông cứ yên tâm.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận