15
Tôi nhờ Trình Nghiễn Nam hẹn gặp Thẩm Tri Dật.
Cậu ta dắt theo Hứa Yên Vũ cùng đến.
Trên cổ tay cả hai đều đeo dây chun màu hồng giống nhau.
Hứa Yên Vũ vừa thấy tôi, bước chân khựng lại, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Chẳng có gì lạ.
Có lẽ cô ta đã sớm nghe về sự tồn tại của tôi, biết tôi và Thẩm Tri Dật là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, nên xem tôi như tình địch trong tưởng tượng.
Thẩm Tri Dật thấy vậy, liền vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô ta để trấn an: "Đừng sợ, không sao đâu.”
"Ngôn Ngôn là bạn của anh."
Hứa Yên Vũ càng tỏ ra khó chịu hơn: "Sao anh lại gọi cô ta là Ngôn Ngôn?"
"Anh..."
Tôi không có thời gian để nhìn bọn họ dây dưa lằng nhằng, vội vàng lên tiếng cắt ngang: "Tri Dật."
Tôi xưa nay gọi Thẩm Tri Dật luôn kèm cả họ tên, chưa từng gọi cậu ta như vậy.
Cậu ta thoáng sững người.
Còn Hứa Yên Vũ thì lập tức nổi giận: "Rốt cuộc quan hệ của hai người là gì?"
"Chúng tôi thực sự chỉ là bạn." Tôi nhanh chóng lên tiếng phủ nhận, rồi ngước mắt lên, giả vờ thành khẩn nhìn Thẩm Tri Dật: "Tri Dật, hôm nay mình đến là muốn khuyên cậu quay về.”
"Cậu bỏ đi mấy ngày nay, ông nội lo lắng lắm. Ban đầu mọi người còn tưởng cậu chỉ bỏ thi đấu, ai ngờ bây giờ ngay cả nhà cũng không chịu về?"
Thẩm Tri Dật thoáng chần chừ, liếc nhìn Hứa Yên Vũ: "Tôi không định quay về nữa.”
"Người nhà sẽ không chấp nhận tôi và Yên Vũ.”
"Tôi không muốn chơi cờ nữa, chỉ muốn ở bên cô ấy."
"Vậy là cậu... thật sự vì cô ấy mà có thể từ bỏ tiền đồ và cả gia đình sao?”
"Nhưng ba mẹ và ông nội cậu đều rất lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-n-c-s-ph-n&chuong=9]
Cậu cứ quay về trước đã, có lẽ bọn họ cũng chưa chắc đã phản đối chuyện hai người..."
"Đủ rồi!"
Tôi còn chưa nói hết câu, Hứa Yên Vũ đã tức giận cắt ngang.
Cô ta lập tức kéo tay áo Thẩm Tri Dật, lùi về sau hai bước, mắt rơm rớm nước, giọng nói cũng nghẹn ngào: "Tri Dật, anh đừng nghe cô ta nói linh tinh, đừng theo cô ta về.”
"Gia thế của anh và em chênh lệch quá lớn, người nhà anh chắc chắn sẽ không chấp nhận em đâu, bọn họ sẽ không đồng ý để chúng ta bên nhau."
"Tri Dật..."
Cô ta siết chặt tay hắn, nghiêng đầu nhìn sang tôi, ánh mắt đầy vẻ phòng bị: "Cô đừng tưởng tôi không biết, cô đến tìm anh ấy là vì bản thân cô thôi! Cô thích anh ấy!”
"Chính anh ấy đã nói với tôi, trước đây cô từng viết thư tình cho anh ấy.”
"Con người nào có thể dễ dàng từ bỏ tình cảm chứ? Cô muốn anh ấy quay về, chẳng qua là để tìm cơ hội ở bên anh ấy.”
"Cô có gia thế tốt, lại còn lớn lên bên anh ấy, chắc chắn gia đình anh ấy cũng đứng về phía cô!"
Tôi giả vờ như bị nói trúng tim đen, cúi đầu im lặng.
Hứa Yên Vũ tiếp tục kích động: "Thế còn tôi thì sao? Tôi phải làm sao đây?”
"Anh thật sự không muốn ở bên em nữa sao?”
"Trong lòng anh, em thậm chí còn không quan trọng bằng bàn cờ và gia đình anh sao?"
Thẩm Tri Dật lập tức nắm lấy tay cô ta: "Đừng suy nghĩ lung tung, không gì quan trọng bằng em cả.”
"Anh thích cờ vây, nhưng so với em, nó chẳng đáng gì.”
"Em yên tâm, anh sẽ không quay về nữa, bọn họ không thể kiểm soát anh."
Dứt lời, Thẩm Tri Dật không thèm nhìn tôi lấy một cái.
Cậu ta nắm tay Hứa Yên Vũ, quay người rời đi.
Tôi nhìn theo bóng dáng hai người họ, khóe môi chậm rãi nhếch lên, lộ ra một nụ cười đầy giễu cợt.
Những lời họ vừa nói khi nãy...
Đều đã truyền thẳng đến tai ông nội Thẩm qua thiết bị nghe lén.
Ông ta còn ôm hy vọng với Thẩm Tri Dật sao?
Vậy thì để tôi giúp ông ta một tay.
Để cho ông ta tận mắt chứng kiến người thừa kế mà mình đã đặt kỳ vọng, rốt cuộc cảm tính đến mức nào, rốt cuộc không đáng tin cậy đến ra sao.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận